Phong Thần Châu

Chương 3039

 Không ít người có thể đào được báu vật tuyệt thế từ trong này, một phát xoay người kiếm được cả trăm vạn linh tinh.  

 

Loại chuyện kiểu này không hề hiếm thấy.  

 

Nhưng mà cẩn thận suy xét thì cũng không khác đánh bạc là mấy.   

 

Thứ dựa vào là may mắn! Còn người chân chính dựa vào nhãn lực của bản thân thì ít đến đáng thương, mà Tần Ninh lại là một người trong con số ít đến thảm thương kia.  

 

Lúc này, đám người Tần Ninh một đường đi thẳng vào.  

 

Nhất thời, âm thanh hỗn loạn, tiếng quát mắng, thậm chí là cả tiếng đánh nhau đều lọt cả vào tai.  

 

Từ trước đến nay, Vạn Thiên Các đều mặc kệ khu vực đào phẩm.  

 

Ở nơi này, giết người không ai quản.  

 

Chỉ cần không ảnh hưởng đến an nguy của Vạn Thiên Các thì tùy ngươi muốn làm gì thì làm! Lúc này, cảm giác chướng khí mù mịt khiến cho Vạn Khuynh Tuyết phải nhíu mày.  

 

Đây vẫn là lần đầu tiên cô ta đi vào nơi này.  

 

Tần Ninh tiến vào bên trong, hàng loạt quầy hàng được sắp xếp, mở rộng ra khắp nơi, liếc mắt nhìn không tới cuối.  

 

Mà nơi nơi đều có quầy hàng, làm cho người ta khó mà phân biệt.  

 

Tần Ninh cũng không sốt ruột, một thân áo trắng, tay áo có hoa văn màu xanh ngay mép áo, bước qua bậc thềm đi vào, đi qua từng kệ hàng một.  

 

Đi một lần này ước chừng khoảng nửa giờ, Tần Ninh căn bản chưa từng dừng lại.  

 

Chân Võ Xương không hiểu ra sao.  

 

Đây là nơi tốt như thế nào chứ?  

 

Tần Ninh đến đào bảo bối! Nhưng cái gì cũng không thèm xem, không thèm liếc mắt một cái, vậy đào bảo bối cái kiểu gì?  

 

Chân Võ Xương không khỏi đi đến gần Tần Ninh, nhỏ giọng nói: “Tần công tử, không tìm được thứ gì, chỉ xem thôi sao?”  

 

“Tìm không ra?”  

 

Tần Ninh cười nói: “Ta không đến để mua vài đồ vật tầm thường này nọ, giá trị không hơn ngàn vạn tinh linh thì không cần thiết phải mua”.  

 

Hơn ngàn vạn linh tinh! Nghe được câu này, trong lòng Chân Võ Xương thật không biết nên nói gì.  

 

Khoác lác như vậy…  

 

“Không tin đúng không?”  

 

Tần Ninh cười, đi vào một quầy hàng phía trước.  

 

“Thanh kiếm gỉ sắt này, ta mua!”  

 

Chủ quán nhìn thấy khách hàng đến cười tủm tỉm nói: “Một ngàn linh tinh, ít hơn một viên không bán!”  

 

“Được!”  

 

Tần Ninh gật đầu.  

 

Tần Sơn ở một bên giật giật khóe miệng.  

 

Cây kiếm gỉ này, vết gỉ loang lổ, không cần thiết phải mua mà! Tần Ninh… điên rồi à?  

 

“Đại ca, thanh toán!”  

 

Trong lòng nghĩ như thế nhưng đến khi Tần Ninh mở miệng, Tần Sơn vẫn thành thật trả tiền.  


 

“Cho ngươi”.  

 

Tần Ninh cười nói: “Thứ này không đáng tiền, đại khái khoảng mấy chục vạn linh tinh”.  

Bình Luận (0)
Comment