Phong Thần Châu

Chương 3045

 Tống Nguyên thản nhiên nói: "Hiếm khi có thứ Thiển Thiển tiểu thư thích, ngươi đừng làm mất hứng chứ".  

 

Lúc này, sắc mặt Tần Sơn lại càng khó coi.  

 

Thứ này ít nhất có giá trị mấy chục vạn linh tinh.  

 

Thứ vào mắt Tần Ninh sao kém được?  

 

Cứ thế bán lại cho mấy người này thì quá lỗ! Hắn ta đương nhiên không đồng ý.  

 

Hơn nữa, hắn ta vốn bỏ tiền ra mua, cũng không có ý định bán lại.  

 

Mấy người La Anh, Tống Nguyên hiện tại rõ ràng là ép mua ép bán.  

 

"Thằng cụt một tay kia, rốt cuộc ngươi định lề mề đến khi nào?"  

 

La Anh không nhịn được mà nói: "Chúng ta cũng không có thời gian dông dài với ngươi".  

 

Thằng cụt một tay! Nghe thấy lời này, sắc mặt Tần Sơn tái nhợt.  

 

"Vị huynh đài này, nói chuyện khách khí chút đi!"  

 

Tần Sơn không hèn mọn lên tiếng: "Thứ này ta đã mua lại, không có ý định bán!"  

 

"Lòng tốt của chư vị, xin ghi nhớ trong lòng!"  

 

Tần Sơn nói xong thì chuẩn bị rời đi.  

 

Nhưng mà mấy người bên cạnh La Anh, Tống Nguyên lại xông tới.  

 

Giờ phút này, nữ tử trẻ tuổi kia buồn tẻ nhạt nhẽo nói: "Thôi, nếu vị công tử này đã không có ý định bán thì ta cũng chẳng còn hứng thú gì, chúng ta đi thôi!"  

 

Nghe xong lời này, hai người La Anh và Tống Nguyên lập tức luống cuống.  

 

La Anh thúc giục: "Tiểu tử, một ngàn linh tinh là ngươi đã kiếm lời, nếu thật sự không biết điều như vậy thì cũng đừng trách chúng ta vô tình!"  

 

"Một thằng tàn phế như ngươi mà cũng kiêu ngạo ghớm".  

 

Tống Nguyên nói chuyện không hề khách sáo, hừ lạnh: "Bảo bán mà không bán, không bán thì cẩn thận ngươi không ra nổi thành Thiên Giao này đâu!"  

 

"Ngươi bảo ai... tàn phế hả?"  

 

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.  

 

Mấy thân ảnh chậm rãi đi tới.  

 

Mà người đi đầu chính là Tần Ninh.  

 

"Tam đệ...", thấy Tần Ninh đến, Tần Sơn nhẹ nhàng thở phào.  

 

"À, hóa ra là có giúp đỡ, khó trách không hề sợ hãi".  

 

Tống Nguyên cười lạnh: "Thằng cụt một tay, không phải tàn phế thì là cái gì?”  

 

“Bản công tử không có tâm tư phí miệng lưỡi với ngươi, bán đồ vật lại, để các ngươi đi".  

 

"Bán đồ?"  

 

Tần Ninh nhìn bình gốm trong tay Tần Sơn, cười nói: "Được!"  

 

"Xem như ngươi biết điều".  

 

Tống Nguyên hừ một tiếng.  

 


"Một trăm vạn linh tinh!"  

 

Tiếng nói vừa dứt, bốn phía tĩnh lặng.  

 

Nụ cười trên mặt Tống Nguyên dần dần biến mất.  

 

"Ngươi lặp lại lần nữa!"  

 

"Một trăm vạn linh tinh!"  

 

Tần Ninh cười nói: "Mua được không?”  

 

“Mua không nổi, thì cút!"  

 

Giờ phút này, bầu không khí xung quanh có vẻ cứng đờ.  

 

"Ngươi muốn chết?"  

 

Ánh mắt Tống Nguyên phát lạnh, hừ một tiếng: "Tiểu tử, cho mặt mũi mà không cần phải không?"  

 

"Ngươi biết ta là ai không?"  

 

"Ta thèm quan tâm ngươi là ai!"  

 

Tần Ninh chẳng hề để ý nói: "Ngươi là ai thì liên quan gì đến ta?"  

 

Lúc này, sắc mặt Tống Nguyên xanh mét.  

 

Bên cạnh, ánh mắt La Anh cũng âm trầm.  

 

Tiểu tử này quá không biết điều, làm bọn hắn mất mặt trước mặt nữ nhân.  

 

"Xem ra, không ăn chút đau khổ thì ngươi cũng không muốn nghiêm túc nói tiếng người".  

 

Tống Nguyên hừ lạnh, vẫy vẫy tay, hai thân ảnh trực tiếp lao ra.  

 

Bên trong khu vực đào phẩm ở đây không ai quản ẩu đả.  


 

Hai tay Tần Ninh phóng thẳng ra ngoài.  

 

"Có bản lĩnh thì tự mình ra tay, đừng để những người này ra, mất thể diện".  

Bình Luận (0)
Comment