Phong Thần Châu

Chương 3143

 “Không có Thiên Nhân tọa trấn lại mưu tính dựa vào một đám người trẻ tuổi đi tranh giành một mảnh trời tại Thiên Nam, chắc chắn sẽ chết rất thảm”.  

 

Thanh Dương Linh Tử mỉm cười, tiếp tục cất bước…  

 

Nhất thời, sơn mạch Thiên Giao trở nên náo nhiệt vô cùng.  

 

Không chỉ những người này mà còn có rất nhiều người khác từ xa kéo đến…  

 

Thiên Nam thật quá rộng lớn!  

 

Tứ đại bá chủ, kiêu ngạo xưng bá.  

 

Ở đây còn có những tồn tại như ngũ đại tông môn, anh hùng hào kiệt cảnh giới Quy Nhất cũng không ít.  

 

Ban đầu không có động tĩnh gì thì không xuất phát.  

 

Nhưng trên đời làm gì có bức tường nào không lọt gió, chung quy tin tức rồi cũng sẽ bị truyền ra ngoài.  

 

Một khi tin tức bị truyền đi, ai mà không đến chứ?  

 

…  

 

Sơn mạch Thiên Giao, phía trên mặt hồ.  

 

Tần Ninh dừng chân ở trên hồ đã ba ngày rồi.  

 

Trong ba ngày này, Tần Ninh cứ cách một đoạn thời gian lại thổi một khúc nhạc.  

 

Ba ngày trôi qua khoảng chừng đã mấy chục khúc.  

 

Lần này, mọi người không nghe được sự thoải mái nữa.  

 

Khúc nhạc lần này của Tần Ninh, lúc thì nhẹ như nước, lúc thì lại cao như núi, khi thì êm dịu như dòng suối, khi thì lại mãnh liệt như thác đổ.  

 

Căn bản không thể nghe khúc nhạc của hắn để tu luyện được.  

 

Nếu không, một giây trước còn cảm thấy bản thân đang ở thế ngoại Đào Nguyên, giây tiếp theo đã ngã vào vách núi đen vạn trượng.  

 

Mọi người đều không biết rốt cuộc Tần Ninh muốn làm cái gì.  

 

Hai anh em Vạn Tử Hàng, Vạn Khuynh Tuyết cũng lẳng lặng chờ đợi.  

 

Nhưng mà Vạn Tử Hàng không khỏi có chút sốt ruột.  

 

“Nghe nói ngũ đại tông môn đã bắt tay hợp tác, chuẩn bị mở ra Thiên Âm cung rồi”.  

 


“Nghe nói, tứ bá Thiên Nam cũng đã có người xuất phát rồi”.  

 

Vạn Tử Hàng nhỏ giọng hỏi: “Tần công tử ở trong này… rốt cuộc là muốn làm gì?”  

 

“Thập Cửu ca sốt ruột sao?”  

 

Vạn Khuynh Tuyết cười lớn nói.  

 

“Thật ra cũng không phải là sốt ruột, chính là nghi ngờ nhỉ…”  

 

“Thập Cửu ca yên tâm đi, đi theo Tần Ninh sẽ không thiếu phần Vạn Thiên Các chúng ta đâu”.  

 

Vạn Tử Hàng tuy gật đầu nhưng trong lòng khó tránh khỏi có hơi nôn nóng.  

 

Giọng nói của Cốc Tân Nguyệt lúc này đột nhiên vang lên.  

 

“Các vị không cần nóng vội”.  

 

Cốc Tân Nguyệt cười nói: “Chàng ấy tìm ra đường rồi!”  

 

“Tìm ra đường rồi?”  

 

Trong lòng Vạn Khuynh Tuyết cũng câm nín.  

 

Thổi sáo!  

 

Đúng lúc này, từng đợt âm thanh vang đội đột nhiên xông đến.  

 

Bên trong sơn cốc, bên trên mặt hồ đột nhiên ngưng tụ thành một đạo sóng nước.  

Bình Luận (0)
Comment