“Có chút dấu hiệu đột phá, bế quan!”
Cốc Tân Nguyệt để lại những lời này rồi không nói gì thêm.
Tần Ninh quay lại nhìn Diệp Viên Viên, hắn mỉm cười nói: “Tỉnh rồi thì đứng dậy đi!”
Diệp Viên Viên từ từ đứng dậy, nàng ôm chăn nhìn Tần Ninh, giận dữ nói: “Ngày thường, công tử vẫn luôn dịu dàng, phong độ, không ngờ rằng công tử lại là người vô lại như thế, khẩu vị cũng độc đáo…”
“Độc đáo như thế nào?”
“Người…Ta…”, Diệp Viên Viên bị Tần Ninh trêu chọc, nhất thời thẹn thùng, nàng vùi đầu vào trong chăn, không nói thêm gì nữa.
Tần Ninh cười ha ha, tâm tình vô cùng tốt đi ra ngoài đại điện.
Trước cửa Nguyên Hoàng cung.
Tiên Hàm đang dựa vào một cây cột, bị một đạp đá tỉnh.
“Ca?”
Tiền Hàm nhìn thấy Tần Ninh lập tức giật mình đứng dậy, hắn ta vỗ vỗ quần áo cười nói: “Ca, huynh xong việc rồi?”
“Ừ, đã giải quyết!”
Tần Ninh cười nói: “Đi, đi đến địa quật!”
“Được thôi!”
Tien Hàm cười ha ha nói: “Ca, hai chúng ta cùng đi đến địa quật đi, lần này mà không giết vương là không thể nào hả giận được, cũng không thể bộc lộ ra được tên tuổi của huynh!”
Tần Ninh liếc mắt nhìn Tiên Hàm.
“Ở đại lục Thiên Ngoại, cửa vào địa tâm là ở đâu?”