Tần Ninh nhàn nhạt nói: “Dục Vương này không phải Lôi Vương, tên Lôi Vương kia chẳng qua là mới vào Vương Giả, không khác biệt với ngươi lắm nên không tính là gì”.
“Tên này tiến vào cảnh giới Vương Giả được một thời gian rồi. Biển linh thức đoán chừng hai vạn mét, ngươi không phải đối thủ cũng bình thường!”
Không tính là gì?
Nghe thấy lời này, sắc mặt Dục Vương hơi co rút.
Một vị Vương Giả ở trong miệng Tần Ninh lại thành không tính là gì.
Trong thiên hạ, ai dám nói như vậy?
“Nào, tiếp tục!”
Tần Ninh nhìn về phía Huyền Dục, hắn cười nói: “Giết một Vương Giả không đủ, giết hai người mới thỏa đáng”.
“Các chủ các ngươi không nhức nhối thì không nỡ xuất hiện”.
Sắc mặt Huyền Dục lạnh lùng.
Tự tìm cái chết!
“Huyền Thủy Thiên Linh pháp!”
“Nước Hắc Ngục!”
Lời vừa dứt, từng dòng nước chảy màu đen quanh thân Huyền Dục phun ra mãnh liệt.
Nước màu đen nuốt linh khí bốn phía, không ngưng lan truyền.
Tiên Hàm khẽ biến sắc.
Huyền Dục có chút bản lĩnh đấy.
Nhưng Tần Ninh lại cười một tiếng.
Xích Dương Long Luân lúc này xuất hiện.
Bảo khí siêu phẩm! Chín đường hỏa long trong nháy mắt ngưng tụ ra.
Chỉ là chín đường hỏa long kia lại tụ tập trên một đường, tản mát ra khí tức cường thịnh.