Phong Thần Châu

Chương 3417

 

Ngôn Đạo Tử tiếp tục nói: “Người nọ, tiểu đạo sĩ ta cũng chú ý tới, khi chúng ta đến thì người kia đã ở vị trí ba nghìn mét, đến còn sớm hơn hơn so với chúng ta, có năng lực ở dưới độ sâu ba nghìn mét, cho dù là Thiên Nhân thất bộ cũng không làm được đúng không?”  

 

“Tiểu đạo sĩ, ta nhớ là Thiên Nhân đứng đầu hình như cũng chỉ có thể xuống đến độ sâu hai nghìn mét, đó đã là cực hạn rồi.  

 

Lúc này, Hư Vô Sinh cũng dùng giọng điệu lạnh lùng nói: “Trừ khi là Vương Giả, dưới hai nghìn mét, Thiên Nhân đã bị thương rồi!”  

 

“Trấn Thiên Vương đã bế quan, Vũ Vương chiêu đãi khách khứa, Hàm Vương hình như cũng đã bế quan, nơi này…còn một vị vương giả nữa?”  

 

Lời này vừa nói ra, mọi người đều sửng sốt.  

 

Khi Thiên Ngoại Tiên xuất hiện vị Vương Giả thứ ba đã làm cho người ta có cảm giác áp lực thật lớn.  

 

Hiện tại, chẳng lẽ lại tiếp tục xuất hiện thêm vị thứ tư?  

 

Không! Hoặc là nói…Thiên Ngoại Tiên còn giấu kín người thứ tư này?  

 

Giờ phút này, mấy vị thiên kiêu đều có cảm giác, dường như là đã có chuyện lớn gì đó xảy ra.  

 

Khó trách.  

 

Ngay từ đầu, Tiên Lạc Vũ vẫn luôn không xuất hiện, vậy mà bây giờ lại xuất hiện ở đây.  

 

Chắc chắn không phải vì bọn họ mà đến.  

 

Mà là vì cái người đang ở bên dưới Linh Thức đàm kia! Lúc này, Tiên Lạc Vũ mới giải thích nói: “Các vị hiểu lầm rồi, đó là một vị khách của Thiên Ngoại Tiên chúng ta, bây giờ đang ở đây bế quan”.  

 

“Cảnh giới nhất bộ Thiên Nhân, nhưng mà ta cũng không biết, sao người kia lại có thể xuống sâu như thế”.  

 

“Lúc trước, Lý Hạc trưởng lão đã giải thích rõ ràng…”, giờ phút này, Tiên Lạc Vũ thật sự lo lắng mọi người sẽ hiểu lầm.  

 

Thiên Ngoại Tiên xuất hiện vị Vương Giả thứ ba Hàm Vương! Điều này đã làm cho bá chủ các thế lực khác cảm thấy áp lực.  

 

Nếu như xuất hiện vị thứ tư.  

 

Các phương thế lực sợ rằng sẽ có mưu đồ khác! Loại suy nghĩ này, ngay cả chỉ xuất hiện ở trong đầu thôi cũng không thể được! Nếu không, nó sẽ đẩy Thiên Ngoại Tiên lên vị trí vô cùng nguy hiểm.  

 

Giờ phút này, mấy vị thiên kiêu đều cảm thấy không tin tưởng.  

 

Dưới độ sâu hai nghìn mét, Thiên Nhân còn có thể cố gắng kiên trì.  

 

Nhưng mà dưới độ sâu chín cây số…Thiên Nhân sao có thể kiên trì được?  


 

Hơn nữa, người nọ còn tới trước so với bọn hắn.  

 

Đã qua năm nén hương rồi! Mà vẫn chưa thấy đi lên! Người như vậy, ngoại trừ Vương Giả thì còn có thể là cảnh giới gì?  

 

Thiên Nhân tuyệt đối là không thể nào làm được! Mấy vị thiên kiêu vẫn chưa có ý định rời đi, dáng vẻ như muốn xem kịch vui.  

 

Tiên Lạc Vũ có lòng mà chẳng có sức.  

 

Tần Ninh, rốt cuộc là đang làm cái gì vậy?  

 

Giờ phút này, trong Linh Thức đàm! Linh thức của Tần Ninh đã chải chuốt đến viên mãn.  

 

Nơi được rèn luyện chính là thần hồn Băng Hoàng! Trên thực tế, thần hồn đã ma luyện đến cực hạn.  

 

Vốn dĩ Tần Ninh cũng chuẩn bị rời đi.  

 

Nhưng mà, ngay khi hắn hoàn toàn phóng thích thần hồn ra bên ngoài, lại đột nhiên có cảm giác, đáy lòng có một cỗ lực lượng dâng lên.  

 

Đến đáy của Linh Thức đàm! Loại cảm giác này, năm đó, hắn vẫn chưa từng được trải qua.  

 


Nhưng mà hiện tại đã xuất hiện rồi! Ánh mắt Tần Ninh nhìn về phía đáy của Linh Thức đàm.  

 

Phía dưới là một vùng tối tăm, không thể nhìn thấy thứ gì.  

 

Nhưng mà có thể làm cho hắn sinh ra loại cảm giác này thì chắc chắn nó cũng không phải là phàm vật! Chớp mắt, Tần Ninh đã ngưng tụ thần hồn Băng Hoàng bên ngoài cơ thể.  

 

Ngay sau đó, hắn đi thẳng tới đáy của Linh Thức đàm.  

 

Cho nên mới biến mất trên bia Ký Lục.  

 

Dưới độ sâu vạn mét! Tần Ninh vẫn tiếp tục lặn xuống dưới.  

 

Dần dần đã đến độ sâu hai vạn mét.  

 

Tần Ninh cảm nhận được một chút áp lực.  

 

Chỉ là, vẫn còn chưa đến được đáy của Linh Thức đàm! Giờ phút này, càng xuống dưới, cảm giác kỳ lạ kia lại càng thêm rõ ràng.  

 

Ánh mắt Tần Ninh mang theo một tia lạnh lùng.  

 

Có một loại cảm giác đặc biệt.  

 

Tần Ninh tiếp tục lặn xuống.  

 

Ầm…Một tiếng nổ vang lên.  

 

Tần Ninh cảm giác như sâu bên trong đầu mình bị thứ gì đó đánh sâu vào.  

 

Hai vạn năm nghìn mét! Thần hồn Băng Hoàng đã sắp không kiên trì được.  

 

Ở nơi này, áp lực tác động lên thân thể rất mạnh.  

 

Áp lực đối với linh thức lại càng mạnh hơn!  

 

“Hừ!”  

 

Hừ lạnh một tiếng.  

 

 


 

Bình Luận (0)
Comment