Phong Thần Châu

Chương 3419

 

Tiên Lạc Vũ khẽ nói: “Đã là vợ chồng rồi mà còn đi tìm kích thích sao?”  

 

Vừa dứt lời, mấy vị trưởng lão đỏ bừng cả mặt già.  

 

Nếu như để Tiên Nhân phu nhân nghe được lời này, cho dù Tiên Lạc Vũ là cháu trai của bà ta thì cũng sẽ bị đánh một trận tơi bời.  

 

Giờ phút này, mấy người Huyền Phương Nghiệp lại đang mừng rỡ xem kịch vui.  

 

Giả vờ! Tiếp tục giả vờ đi! Huyền Phương Nghiệp nhìn về phía mấy người Ngôn Đạo Tử, Hư Vô Sinh, Tuyết Kiêu Dung.  

 

“Ta dám đánh cược nhất định ở dưới đó có một vị Vương giả”.  

 

“Thế mà Thiên Ngoại Tiên lại còn ẩn giấu một vị Vương giả!”  

 

Huyền Phương Nghiệp cười nói: “Lần này thì thú vị rồi, tứ vương một môn...”, Ngôn Đạo Tử cũng nói: “Tiên Lạc Vũ diễn trò kiểu này cũng được đấy chứ...”, “Thiên Ngoại Tiên, bốn vị Vương giả, vậy...”, Ngôn Đạo Tử cũng không nhiều lời.  

 

Tứ vương một môn! Loại tồn tại này quá mức uy hiếp! Có thể lục đại Bá Chủ sẽ phải thay đổi.  

 

Một thế lực Hoàng giả! Ngũ đại Bá Chủ! Đây là điều mà các bên đều không muốn nhìn thấy.  

 

Nếu quả thật như vậy, Thiên Ngoại Tiên sẽ bị đẩy sang mặt đối lập! Làm sao Tiên Lạc Vũ có thể không biết điểm này chứ.  

 

Mạnh thì cũng được thôi! Nhưng nếu mạnh quá đáng, sẽ chỉ khiến mọi người kiêng dè, bắt tay nhau áp chế.  

 

Tần Ninh thật sự đã mang đến phiền toái cho Thiên Ngoại Tiên rồi.  

 

Nhưng bây giờ, vấn đề không phải ở điều đó.  

 

Mà sự an toàn của Tần Ninh... như thế nào rồi?  

 

Nếu chết rồi.  

 

Vậy Thiên Ngoại Tiên có lý mà không nói được.  

 

Đến lúc đó, các bên sẽ chỉ cho rằng Thiên Ngoại Tiên có được bốn vị Thiên Vương, chắc chắn sẽ bắt tay áp chế.  

 

Chắc chắn hai người Dương Thanh Vân và Tiên Hàm sẽ trở mặt mặc kệ! Vậy Thiên Ngoại Tiên liền thảm rồi! Một chuyến đi đến Linh Thức đàm, không ngờ rằng lại có thể gây ra phiền phức ngập trời.  

 

Giờ phút này Tiên Lạc Vũ cũng rất nôn nóng! “Lạc Vũ công tử!”  

 

Huyền Phương Nghiệp cười nói: “Đáy đầm ẩn giấu một vị Vương giả, Thiên Ngoại Tiên đủ mạnh đấy, chúng ta rất kính nể!”  

 

“Nhưng mà chuyện này chính là chuyện tốt, Thiên Ngoại Tiên mạnh là chuyện tốt, sao Lạc Vũ công tử lại phải che che giấu giấu làm gì?”  

 

Nghe thấy lời này, Tiên Lạc Vũ rất muốn mở miệng mắng to! Chuyện tốt ư?  

 

Chuyện tốt cái quần què! Nếu thế thật thì cậu ta sẽ chẳng phải sợ gì cả.  

 

Thế nhưng quan trọng là không có! Sao Vương giả có thể dễ tăng cấp như vậy chứ?  

 

“Lạc Vũ công tử cứ nhận là được, chúng ta sẽ chúc mừng cho Thiên Ngoại Tiên!”  

 

Giờ phút này Tuyết Kiêu Dung cũng lạnh nhạt nói.  

 

Nếu như Thiên Ngoại Tiên thật ẩn giấu một vị Vương giả, đó chính là chuyện lớn! Chuyện lớn ngập trời! Huyền Thiên cung, Thái Cực đạo quán, Ngự Hư tông, Thính Tuyết sơn trang đều phải cẩn thận.  

 

Nhất là quan hệ của Thiên Ngoại Tiên và Thanh Ninh các còn không tệ.  


 

Cộng thêm Vân Vương! Đó chính là ngũ đại Vương giả! Thực lực như vậy thậm chí có thể đối phó với tứ đại Bá Chủ khác! Chúc mừng ư?  

 

Chúc mừng cái gì chứ! Tuy ánh mắt của Tiên Lạc Vũ giờ phút này rất bình tĩnh, thế nhưng trong lòng lại đang mắng to!   

 

“Thiếu tiên chủ...”, ngay lúc này, Lý Hạc đột nhiên lên tiếng.  

 

“Sao thế?”  

 

“Người nhìn kìa!”  

 

Lúc này một điểm đỏ xuất hiện trên bia Ký Lục! Điểm đỏ kia không ngừng lên cao, tốc độ cực nhanh.  

 

Tiếng nước ở đầm vang lên ào ào.  

 

Một bóng người xuất hiện.  

 

Tần Ninh! Tiên Lạc Vũ nhìn thấy Tần Ninh, ánh mắt lấp lóe, trong lòng cũng rất khẩn trương.  

 

Cuối cùng tên này cũng ra rồi! Đây là lần thứ hai Tiên Lạc Vũ nhìn thấy Tần Ninh, thế nhưng lần này lại cảm giác rất thân thiết! Tần Ninh ra khỏi Linh Thức đàm, nhìn thấy một đám người vây quanh ở bên bờ thì sững sờ.  

 

“Tần công tử!”  

 

Tiên Lạc Vũ đi lên phía trước, miễn cưỡng cười nói: “Không sao chứ?”  

 

“Ta có thể có chuyện gì được?”  

 

Tần Ninh hiếu kỳ nhìn về phía Tiên Lạc Vũ, nói: “Ngươi chỗ này làm gì?”  

 

Tiên Lạc Vũ thầm nghĩ mắng chửi người.  

 

Ta tới đây làm gì ư?  

 


Tiên Lạc Vũ cười ha hả nói: “Nếu Tần công tử đã không sao, vậy ta liền yên tâm”.  

 

Tần Ninh khó hiểu.  

Có cái gì mà phải lo lắng? 

Bình Luận (0)
Comment