Bên trong đình một bên đỉnh núi, Tần Ninh thản nhiên ngồi xuống.
Giang Trung Tiên cười ha hả nói: “Đồ Thiên Tiên lâu thật có vị, lão phu đích thân chạy qua đây, đích thân mang về!”
Vừa nói, ông ta mở ra hộp đựng thức ăn.
Mấy món ăn, một vò rượu lâu năm, lần lượt được bày ra.
Tần Ninh ngửi ngửi gật đầu một cái.
“Lão già mù, làm phiền rồi!”
Tần Ninh cười híp mắt nói.
“Đâu có đâu có, Tần công tử, khi nào mới giải thích cuốn sách vạn khí thứ hai?”
“Tham nhiều không nhai nát đâu, quyển thứ nhất ta cũng chưa lĩnh ngộ hoàn toàn!”
Tần Ninh phất phất tay.
Hai người Cốc Tân Nguyệt và Diệp Viên Viên lúc này cũng đi tới.
“Mệt không? Cùng nhau ăn cơm!”
Cốc Tân Nguyệt và Diệp Viên Viên gật đầu.
Thời gian một tháng này Tần Ninh hướng dẫn ba người Thạch Cảm Đương, Giang Bạch và Lý Nhàn Ngư tu hành.
Hai người các nàng cũng chăm học khổ luyện, dung hợp vương khí.
Thiên Khí Vương Giang Trung Tiên chính là mỗi ngày gặp Tần Ninh, hai người thường xuyên vui sướng nói chuyện.
Mới bắt đầu, Tần Ninh không nhẫn nại.
Giang Trung Tiên không hổ là Khí Vương! Cả ngày đều là người khác nịnh hót ông ta, ông ta cũng bắt chước bắt đầu nịnh hót Tần Ninh.
Hôm nay là thực đơn món ăn của nhà này, ngày mai là loại điểm tâm của nhà khác.
Giang Trung Tiên cũng không ngại phiền toái.
Diệp Viên Viên và Cốc Tân Nguyệt cũng được hưởng lợi ích.
Cốc Tân Nguyệt thích rượu.
Mỗi lần Giang Trung Tiên đều mang về một vò rượu ngon.
Hai cô gái ngồi xuống, Diệp Viên Viên cực thèm, nàng cầm đũa lên ăn.
Cốc Tân Nguyệt thì đổ một ly rượu, nhấp mấy hớp, tỏ ra hết sức ung dung.
Tần Ninh cười nói: “Vì sao thích uống rượu như vậy?”
“Không biết!”
Cốc Tân Nguyệt lắc đầu nói: “Quen rồi, mấy vạn năm nay sống một mình, cô độc tịch mịch thì uống rượu, giống như…trước kia cũng thích uống rượu…”
Tần Ninh cười một tiếng.
“Sau này đủ hết!”
Cốc Tân Nguyệt xấu hổ cười một tiếng.
Giang Trung Tiên không nhìn nổi.
“Tần công tử, cuốn thứ hai…”
“Ăn cơm trước được không? Ăn xong rồi nói sau!”
“Được được được!”
Giang Trung Tiên cười hắc hắc nói.
Vui vẻ! Thật sự vui vẻ! Cuốn sách vạn khí! Chưa bao giờ nghe.
Nhưng từ trong miệng Tần Ninh nói ra lại cao thâm khó lường.
Ngay cả ông ta cũng phải cẩn thận cân nhắc rất nhiều lần mới có thể hiểu ra.
Hơn nữa, quyển thứ nhất ông ta mất một tháng mới chỉ có thể nhớ và hiểu đại khái.
Đây vẫn chỉ là quyển thứ nhất.
Mà cùng lúc đó, bên kia.
Ba người Thạch Cảm Đương, Giang Bạch, Lý Nhàn Ngư nhìn bốn người trong đình nghỉ mát ăn ngấu nghiến, bọn họ hâm mộ đến mức nước miếng chảy ròng.
Quá hâm mộ! Thạch Cảm Đương không nhịn được nói: “Hôm nay là thức ăn của Thiên Tiên lâu? Một bàn thức ăn của Thiên Tiên lâu giá trị ngàn vàng, Thiên Khí Vương ra tay thì chắc chắn không thể nhỏ nhen được, hâm mộ quá!”