Phong Thần Châu

Chương 3486

 

Hai người rất dễ uốn nắn! Tần Ninh đã nhận họ làm đồ đệ vậy thì đương nhiên sẽ không bỏ dở giữa chừng.  

 

“Được!”  

 

Thạch Cảm Đương lúc này đi đến bên cạnh cầu thang, thở ra một hơi, nói: “Ta xuống, nếm trải trong khổ đau mới là người hơn người!”  

 

Những môn pháp tu hành Tần Ninh giải thích cho đến bây giờ đều không bình thường.  

 

Nhưng chính con đường tu hành không bình thường này mới khiến hắn có thể đề thăng cảnh giới rất nhanh rất ổn định.  

 

Nhìn bọt biển, Thạch Cảm Đương hơi do dự.  

 

“Ngươi đi xuống đi!”  

 

Tần Ninh bây giờ thật sự không chờ nổi nữa, tung ra một cước.  

 

Tõm một tiếng, bóng hình của Thạch Cảm Đương rơi vào trong biển.  

 

Khí tức ăn mòn trong nháy mắt tràn ngập ra.  

 

Thạch Cảm Đương không dám khinh thường, vội vàng ngưng tụ linh khí bảo vệ cơ thể.  

 

Lý Nhàn Ngư lúc này khóe miệng co giật nở một nụ cười, trực tiếp nhảy xuống biển.  

 

Dù sao thì tự mình nhảy xuống vẫn còn tốt hơn là bị sư tôn đá xuống!   

 

Ánh mắt của Tần Ninh nhìn về phía Giang Bạch.  

 

“Ta cũng cần phải xuống sao?”  

 

Giang Bạch sững sờ.  

 

“So với bọn họ thì ngươi càng cần hơn”.  

 

“Sông Thiên Thượng chứa đựng thủy linh khí của đại lục Thiên Vạn, linh trí ngươi sinh ra hóa thành nhân tính, xưa nay hiếm thấy, so với bọn họ thì ngươi còn ưu tú hơn”.  

 

“Hơn nữa, nước… đối với ngươi mà nói tốt hơn mà”.  

 

Giang Bạch bất đắc dĩ nhảy vào bên trong biển.  

 

Ba Thân ảnh giờ phút này chìm xuống vị trí sâu mười mét.  

 

Tần Ninh đứng ở trên bậc thang cẩn thận quan sát.  

 

Vào lúc này đột nhiên vang lên tiếng nước chảy ào ào.  

 


Phía xa xa, trên mặt biển, hình như có xương cá lộ ra.  

 

Diệp Viên Viên không nhịn được nói: “Đó là cái gì vậy?”  

 

Tần Ninh cười nói: “Biển Thiên Ngoại có tính ăn mòn rất mạnh, nhưng suy cho cùng vẫn có huyền thú có thể thích ứng được với nơi này”.  

 

Nghe thấy lời này, sắc mặt của Cốc Tân Nguyệt và Diệp Viên Viên trở nên kì lạ.  

 

Tần Ninh chính là cố ý!   

 

“Mẹ ơi!”  

 

Đột nhiên, một tiếng kêu kinh hãi vang lên.  

 

Thân ảnh của Thạch Cảm Đương nhảy lên, ngoi lên mặt biển, hét to.  

 

“Không được đi ra!”  

 

Tần Ninh quát lên.  

 

“Sư tôn, có quái vật cá biển! Cắn người!”  

 

Thạch Cảm Đương rời rạc nói.  

 

“Cắn ngươi thì ngươi không biết giết nó sao?”  

 

Thạch Cảm Đương sững sờ.  

 

Vừa phải dùng linh khí bảo vệ cơ thể, lại vừa phải đánh nhau với quái vật biển?  

“Hả cái gì mà hả?” 

Bình Luận (0)
Comment