Phong Thần Châu

Chương 3506



Nghe những lời này, mấy người họ ngạc nhiên không thôi.  

 

Trâu bò quá! Diệt mất một cái tông môn ở đại lục Cửu Thiên, sau đó trực tiếp thông qua đại lục dịch chuyển xuống! Đây là thủ đoạn thông thiên gì vậy?  

 

Tần Ninh đơn giản nói qua, thế giới Cửu Thiên tiến vào đại lục Vạn Thiên sẽ bị quy luật thiên địa bài xích! “Cho nên nơi này, dựa trên hiểu biết của ta với thế giới Vạn Thiên, tông môn đạo tràng bên trong quả thật rất quỷ dị kỳ lạ, chẳng qua đã bị đại lục Vạn Thiên áp chế, bây giờ có rất nhiều nơi đã bắt đầu dao động rồi”.  

 

“Tương tự như… vốn dĩ là bảo khí, nếu như phải chịu sự chuyển đổi của không gian sẽ thoái hóa thành pháp khí…”, “Dù như vậy thì nơi này vẫn có cơ duyên, cũng đủ để võ giả của đại lục Vạn Thiên kinh ngạc vì Thiên Nhân”.  

 

“Từ thánh nhân ngã thành phàm nhân, nhưng mà cũng là người đứng đầu trong phàm nhân!”  

 

“Mấy người các ngươi lần này đến đúng rồi, có hi vọng thành Thiên Nhân!”  

 

Thạch Cảm Đương cười cười nói: “Ta chỉ biết, đi theo tiểu tử Dương Thanh Vân kia một chút nước sôi cũng không có mà uống, vẫn là đi theo sư phụ mới có thịt ăn!”  

 

Tần Ninh không đáp.  

 

Mọi người phí khoảng một canh giờ để đi vào tòa sơn mạch đó.  

 

Một tòa sơn mạch vô cùng rộng rãi.  

 

Bốn phía là những ngọn núi cao nghìn trượng, tạo thành một vòng tròn.  

 

Bên trong ngọn núi, liếc mắt nhìn một cái, gió lốc giận giữ rút gào, cát vàng bay đầy trời, tựa như địa ngục chốn nhân gian, tiếng gió vù vù không dứt.  

 

“Chính là nơi này!”  

 

Tổ Định cười nói: “Nơi này đã bị rất nhiều người phát hiện, nhưng mà linh khí bên trong loãng, gió lốc lại không ngừng rít gào, cho dù là Thiên Nhân đi vào cũng rất dễ bị lạc mất!”  

 

Tần Ninh đứng ở sơn mạch nhìn về phía trước cười nói.  

 

“Tuyệt địa bậc này mới là nơi tu hành tốt nhất!”  

 

Dứt lời, cả Lâm Ngữ Thành lẫn mấy người Tổ Định đều ngơ ngẩn.  

 

Nơi này là nơi tốt?  

 

“Ha ha, cái kia… Tần công tử…”, Tổ Định chà xát tay, cười nói: “Ở trong này nguy hiểm, Thiên Đạo Minh chúng ta nguyện ý cùng Tần công tử đi vào, bảo hộ Tần công tử chu toàn”.  

 

Nghe những lời này, đám Thạch Cảm Đương cười nói: “Muốn lấy chút lợi ích thì cứ việc nói thẳng, sư phụ ta rất độ lượng”.  

 

Nét mặt già nua của Tổ Định đỏ lên, gật gật đầu.  

 

“Có thể!”  

 

Tần Ninh thản nhiên nói: “Nơi này rất nguy hiểm, sẽ chết người, nhưng nếu có thể vào đến trung tâm thì lợi ích cũng cực lớn, các ông tự mình quyết định đi, nếu chết rồi thì đừng trách ta không nói trước”.  

 

Hai người Lâm Ngữ Thành cùng Tổ Định lập tức gật đầu.  

 

Chết người?  

 

Đã đi vào biển Thiên Ngoại sẽ không thể không có người chết.  

 

Rất rõ ràng, nơi này không đơn giản, Tần Ninh cũng nguyện ý mạo hiểm thì có thể đơn giản sao?  

 

Lâm Ngữ Thành chính là cảnh giới Bán Vương.  

 

Tổ Định là Thiên Nhân Thất Bộ.  

 

Ai mà không muốn tiến thêm một bước?  

 

Nếu mà có thể tiến thêm một bước, vậy tại Thiên Đạo Minh, trừ minh chủ Bùi Dực, Dực Vương, lại có thể có thêm một vị vương giả.  

 

Ngày Thiên Đạo Minh trở thành thế lực bá chủ sắp đến rồi.  


 

“Đi thôi!”  

 

Tần Ninh nói thẳng.  

 

“A?”  

 

“Không chuẩn bị cái gì hết sao?”  

 

“Chuẩn bị cái gì?”  

 

“Cơn lốc này là vì thời gian nghịch chuyển tạo thành cuồng phong, linh khí loãng cũng là vì linh khí bị hội tụ đến mắt bão!”  

 

Tần Ninh từ từ nói: “Chuẩn bị cũng tốn công, chỉ có thể xông vào!”  

 

Nghe vậy, Lâm Ngữ Thành và Tổ Định đều gật đầu.  

 

Hơn mười bóng người bắt đầu cất bước.  

 

Chết thì chết! Nhưng mà có thể đạt được cơ duyên là vô cùng có khả năng.  

 

Hơn mười người gồm cảnh giới Thiên Nhân và cảnh giới Quy Nhất từng bước đi vào.  

 

Cuồng phong thét gào.  

 

Từng cơn lốc hòa thành thân hình hung bạo.  

 

Thân hình võ giả! Dù rất mơ hồ những mà mỗi người đều có thể nhận ra.  

 

“Cẩn thận!”  

 

Tần Ninh lên tiếng.  

 

Bóng dáng cuốn trong cuồng phong đột nhiên đánh đến.  

 

“A…”, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, một gã đệ tử của Vạn Thiên Các bị cuốn vào, cơ thể nứt toạc.  

 

Tần Ninh trực tiếp nói: “Trong cơn lốc này có chưa oán niệm của võ giả sau khi chết, mượn lực của cơn lốc để giải phóng ra”.  

 

 


 

Bình Luận (0)
Comment