Ánh mắt Tần Ninh mang theo một tia bình tĩnh.
Mặc cho con rồng kia phun ra hỏa diễm cỡ nào.
Nhưng tấm gió bình phong vẫn y như cũ lù lù bất động.
Địch Dung giờ phút này mang sắc mặt khó coi.
Dung Luyện Vạn Vật Quyết!
Là tinh hoa mà ông ta học tập cả đời, cũng là đại sát chiêu của ông ta.
Nhưng bây giờ lại bị Tần Ninh vẫy tay dùng tấm gió bình phong ngăn cản!
"Đế Lâm Thiên dùng những thủ đoạn này để đối phó ta thì vẫn không đủ đâu, bảo hắn ta tự mình ra tay đi!"
Tần Ninh cười nói: "Nếu không, sự chuẩn bị suốt nhiều năm như vậy của các ngươi có thể sẽ trở thành một giấc mộng đấy!"
Nói rồi, Tần Ninh nắm chặt bàn tay.
Tấm gió bình phong lúc này bỗng nhiên cuộn lại.
Con rồng dung nham kia cũng đã bị cuốn vào trong đó, giãy dụa muốn chạy trốn thế nhưng căn bản là chạy không thoát.
Tần Ninh nắm chặt một tay.
"Đi!"
Một câu rơi xuống.
Tấm gió bình phong cuốn vào con rồng, ầm một tiếng, trực tiếp ném ra.