Phong Thần Châu

Chương 3569

 

Trong lúc từng đạo lực lượng dần dần khuếch tán, ánh mắt Tần Ninh mang theo chút lạnh lùng.  

 

Rầm…Khí tức mạnh mẽ phóng thích ra ngoài.  

 

Giờ phút này, Cốc Mặc cảm thấy khí tức trong cơ thể bắt đầu hỗn loạn, kinh mạch tay chân đều bộc phát cảm giác đau đớn.  

 

Ở bên cạnh, Đoàn Việt thấp giọng nói: “Thế nào rồi?”  

 

“Chỉ sợ là không chống đỡ nổi nữa!”  

 

Lúc này, Cố Mặc thở gấp nói: “Ngươi mang theo tay Thánh Nhân đi đi…Mau…”, Đoàn Việt do dự một lát rồi gật đầu.  

 

Chốc lát, Cốc Mặc trưởng lão nhắm về phía Tần Ninh.  

 

“Muốn chạy?  

 

Còn chạy được sao?”  

 

Lúc này, Tần Ninh chém ra một làn sóng kiếm, thân thể Cốc Mặc trưởng lão run lên, rồi nhanh chóng lui về sau.  

 

Tần Ninh cũng không quản ông ta, hắn trực tiếp chém một kiếm về phía Đoàn Việt.  

 

Phốc…Máu tươi chảy xuống.  

 

Cánh tay Đoàn Việt chảy ra một dòng máu tươi.  

 

Cả người ngã trên mặt đất, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.  

 

Tần Ninh đi đến phía trước hai người.  

 

“Xem ra, các ngươi không biết tin tức gì hữu dụng!”  

 

“Nếu đã như thế, vậy thì để cho các ngươi chậm rãi chết đi, ta đứng quan sát cũng thấy thoải mái”.  

 

Vương Kiếm Độ Sinh, kiếm khí phóng ra.  

 

Âm thanh xoẹt xoẹt vỡ tan vang lên.  

 

Giờ phút này, hai người Cốc Mặc và Đoàn Việt chảy máu không ngừng.  

 

Tiếng kêu đau đớn vang lên bên trong động.  

 

Hai người họ không thể khống chế được thân thể, lại không thể phản kháng, chỉ có thể kêu gào đến khản họng.  

 

Lúc này, Tuyết Kiêu Dung nhíu mày.  

 

Biện pháp ép buộc người khác của Tần Ninh…cũng làm cho người ta cảm thấy khủng bố như vậy.  

 

Tần Ninh ngồi xổm xuống, hắn nhìn hai người họ rồi nói: “Dù sao thì cũng là hai vị trưởng lão cảnh giới Thiên Nhân thất bộ, ít nhiều gì thì cũng biết được một chút chứ?”  

 

“Ta…”, Cốc Mặc thở dốc nói: “Ta biết…”  

 

“Nói!”  

 

“Lần này ngoại trừ năm vị phó các chủ của Thiên Đế các chúng ta ra tay, năm vị phó các chủ cũng truyền đạt mệnh lệnh, nói là sẽ có người trợ giúp bọn họ”.  

 

“Hơn nữa, hẳn là lúc này người bên trong cũng đã đến, nhưng rốt cuộc là ai, chúng ta không biết, năm vị phó các chủ cũng không biết”.  

 

“Còn gian tế xếp vào các thế lực khác thì sao?”  

 

Tần Ninh thì thầm nói: “Còn gì nữa?”  

 

“Tuy rằng chúng ta là Thiên Nhân thất bộ, có thể nói là cấp bậc hô mưa gọi gió ở bên ngoài, nhưng chuyện mà các chủ phân phó thì chúng ta chưa bao giờ biết được toàn bộ, mỗi người chỉ phụ trách nhiệm vụ của riêng mình, ai không làm tốt thì đi nhận phạt, những chuyện khác, ta cũng không biết!”  

 

“Nói nửa ngày cũng chỉ có thế này”.  

 

Tần Ninh nhìn về phía Đoàn Việt, nói: “Ngươi thì sao?”  

 

Lúc này, Đoàn Việt đang đau đớn đến mức chết đi sống lại, nhưng mà có Tần Ninh ở đây, ông ta muốn chết cũng không được.  

 

“Ta biết một việc!”  

 

Ánh mắt Đoàn Việt sáng ngời nói: “Bên người các chủ có bốn vị các vệ…”  

 

“Cái này thì ta biết rồi, hai người đã chết, còn lại hai người, Thiên Tử Trần và Đế Hoàn, Ninh Vương và Hoàn Vương thôi…”  

 

Đoàn Việt tiếp tục nói: “Còn có một người thần bí”  

 

“Nói nghe một chút…”  

 

Đoàn Việt nhanh chóng nói: “Người thần bí này chúng ta chưa bao giờ gặp được, chỉ là, có một lần ta ra ngoài làm nhiệm vụ cùng Lôi Vương và Dục Vương, khi hai người kia trò chuyện có đề cập đến vị kia, họ gọi người kia là Lý tiên sinh!”  

 

Lý tiên sinh?  

 

“Thực lực thế nào?”  

 

“Thực lực cảnh giới Vương Giả, hơn nữa, theo như lời hai Vương kia nói, hẳn là còn mạnh hơn so với bọn họ!”  

 

Độ mạnh yếu của cảnh giới Vương Giả phụ thuộc vào phạm vi rộng lớn của biển linh thức, và độ mạnh yếu của linh thức trong biển linh thức.  

 

“Dục vương có biển linh thức hai vạn mét, Lôi Vương có biển linh thức một vạn mét, mạnh hơn so với bọn họ, là ba vạn mét?  

 

Hay bốn vạn mét?”  

 

“E rằng không dừng lại ở đó”.  

 

Đoàn Việt thở hồng hộc nói: “Đối với người này, hai người kia cực kỳ kiêng kị, nghe nói bốn Vương phối hợp cũng không phải là đối thủ của người này!”  

 

Bốn Vương phối hợp, không phải là đối thủ.  

 

Biển linh thức của người này ít nhất phải năm vạn mét!  

“Lý tiên sinh…”, Tần Ninh thì thầm, hắn cười nói: “Xem ra cũng là một lão quái vật!” 

Bình Luận (0)
Comment