Phong Thần Châu

Chương 3572

 Vừa rồi nàng ta đã nhìn thấy.  

 

Linh thức của Tần Ninh rất mạnh mẽ, linh khí rất dồi dào, thế nhưng vẫn là tứ bộ Thiên Nhân, hắn làm được bằng cách nào?  

 

Một người như vậy, khiến cho người ta quá hiếu kỳ.  

 

Mà quan trọng nhất chính là dáng vẻ lười nhác kia của Tần Ninh.  

 

Nhìn thấy tay Thánh Nhân mà cũng không có quá nhiều kinh ngạc bất ngờ, chém giết Thiên Nhân thất bộ cũng không có quá nhiều kiêu ngạo.  

 

Giống như trên thế gian này, không có bất cứ chuyện gì có thể khiến hắn phải giật mình vậy.  

 

Bình thường dáng vẻ đó chỉ xuất hiện ở những người đã phải trải qua vô vàn biến đổi của cuộc đời.  

 

Tần Ninh mới bao nhiêu tuổi chứ?  

 

Nếu dựa vào cốt linh để xem, chỉ sợ mới chỉ có đến một trăm cốt linh thôi?  

 

Đối với Thiên nhân mà nói, hắn cũng chỉ giống như trẻ con lớn mà thôi.  

 

Làm sao lại có được nhiều kiến thức như vậy?  

 

Nghe thấy Tuyết Kiêu Dung nói vậy, Tần Ninh mỉm cười.  

 

“Ngươi gặp nguy hiểm?”  

 

“Ừm?”  

 

Tuyết Kiêu Dung cẩn thận nhìn xem bốn phía.  

 

“Biết không, theo kinh nghiệm của ta, hiếu kỳ về đối một người, trên thực tế chính là suy nghĩ bắt đầu thích một người... Ngươi càng hiếu kỳ thì càng sẽ để vào trong lòng...”, “Nhất là đối với người ưu tú như ta...”, nghe thấy lời này, Tuyết Kiêu Dung nghiến chặt hàm răng.  

 

“Ngươi... đúng là không biết xấu hổ!”  

 

Tần Ninh bật cười, cũng không thèm để ý.  

 

Hai người cùng nhau đi.  

 

“Ngươi có hiểu rõ về chỗ này không?”  

 

Trên đường, Tuyết Kiêu Dung không nhịn được nói.  

 

“Không hiểu rõ…”, “Vậy chúng ta đi đâu?”  

 

“Đi tìm cơ duyên!”  

 

Tần Ninh cười nói: “Lúc này vừa mới vào trong động một ngọn núi mà đã có tay Thánh Nhân rồi, ai biết được ở chỗ sâu nữa sẽ có thánh khí gì hay không?  

 

Hay là thánh đan gì đó?”  

 

“Nếu tìm được thánh khí, với cảnh giới Thiên Nhân, ta lấy được thánh khí thì sẽ có thể chém được vương giả, nếu có thánh đan, nuốt nó vào, nói không chừng ta sẽ trực tiếp đạt đến cảnh giới Vương Giả, tốt bao nhiêu?”  

 

Tuyết Kiêu Dung nhìn Tần Ninh một chút.  

 

“Ngươi nói dối, ngươi căn bản không thèm để ý đến những này!”  

 

Nghe thấy lời này, Tần Ninh mỉm cười.  

 

“Đúng là ta không thèm để ý, thế nhưng là người của Thiên Đế Các để ý, nếu ta đạt được, người Thiên Đế Các sẽ không thể lấy được chỗ tốt gì nữa, ta lại rất thích nhìn thấy điều này”.  

 

Tuyết Kiêu Dung lại cạn lời lần nữa.  

 

Hai người không nhanh không chậm đi về phía chỗ sâu.  

 

Dần dà, khung cảnh xung quanh đã biến hóa.  

 

Mặt đất chuyển từ màu đỏ máu sang màu đỏ như lửa.  

 

Thảm thực vật xung quanh cũng trở nên đỏ rực.  

 

“Hình như nơi này được phân chia khu vực.”  

 

Tuyết Kiêu Dung suy đoán.  

 

“Hẳn là được phân chia khu vực dựa theo chín màu sắc của kim mộc thủy hỏa thổ phong lôi điện máu, chắc vùng này là khu vực linh khí hỏa!”  

 

Tần Ninh nhìn mặt đất một chút, nói: “Có khi nào còn có tay Thánh Nhân nữa hay không?”  

 

“Không thể nào...”, Tuyết Kiêu Dung kinh ngạc nói: “Thứ mạnh như vậy, nếu như có rất nhiều, vậy nơi này cũng quá huyền ảo rồi...”, “Biến Thiên Ngoại có mười hòn đảo giáng lâm, chín đảo vờn quanh một đảo, như thế đã rất kỳ lạ rồi!”  

 

“Sao ngươi xác định chỉ có mỗi tay Thánh Nhân chứ?  

 

Nói không chừng còn có tim Thánh Nhân, mắt Thánh Nhân, chân Thánh Nhân nữa cơ…”, “Thật ư?”  

 

Tuyết Kiêu Dung kinh ngạc nói.  

 

“Ai mà nói chính xác được?”  

 

Tần Ninh lại lạnh nhạt nói.  

 

“Xùy...”, Tuyết Kiêu Dung có chút không hiểu rõ Tần Ninh, rốt cuộc tên này nói câu nào là thật, câu nào là giả đây?  

 

Ầm... Chỉ là lúc hai người đang ung dung đi trên đường, phía trước đột nhiên vang lên một tiếng nổ tung kịch liệt.  


 

Tuyết Kiêu Dung cũng không nhịn được nói: “Thiên nhân đánh nhau...”, hai người đi về phía trước, lúc này chỉ thấy mấy chục bóng người đang đánh nhau ở giữa núi rừng phía trước.  

 

Nhìn kỹ lại, hơn mười người kia chia ra thành những trận doanh khác biệt, giờ phút này đang đánh nhau túi bụi, dường như đều sôi sục ý chí chiến đấu.  

Bình Luận (0)
Comment