*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ánh mắt Võ Ly Thiên, Ứng Tường giờ phút này lóe lên.
Tần Ninh nhìn ra cái gì rồi sao?
Không thể nào!
Làm sao hắn có thể nhìn ra cái gì được chứ!
Tần Ninh lại lần nữa nói: "Nếu ta không nhìn lầm thì các ngươi đang chuẩn bị thôi động cái gì đúng không? Chỉ là đáng tiếc, thời gian chưa tới, các ngươi bây giờ còn chưa thể làm được".
"Hơn nữa, trọng tâm của việc thúc giục chính là máu tươi!"
"Các ngươi muốn dùng khí huyết của hơn vạn võ giả này để dẫn sống thứ gì đó, thế nhưng thời gian còn chưa tới, cho nên các ngươi cũng hết cách, hiện tại không động thủ không phải chính là đang chờ đợi sao?"
Lời này vừa nói ra, Võ Ly Thiên cùng Ứng Tường tái mặt.
Tần Ninh!
Làm sao thấy được?
Giờ khắc này, võ giả các bên cũng là biến đổi sắc mặt mấy lần.
Chu Dịch dẫn dắt võ giả Ngự Hư tông, Nguyên Mậu dẫn dắt võ giả Thính Tuyết sơn trang, võ giả Huyền Thiên cung cùng võ giả Thiên Ngoại Tiên tụ tập lại một chỗ.
"Ngươi không muốn giao thủ vào lúc này, nhưng ta nhất định phải làm".
Tần Ninh nhìn bốn phía, nói: "Không muốn chờ chết, hiện tại liền ra tay đi, nếu không, khi thời gian bọn chúng đang chờ điểm đến mới động thủ thì sẽ muộn!"
Nói xong, Tần Ninh bước ra.
Năm người Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên, Thạch Cảm Đương, Giang Bạch, Lý Nhàn Ngư lần lượt đi ra.
Thân thể Cửu Anh giờ phút này hóa thành trăm trượng, trải rộng hai cánh, kéo theo từng trận gió mạnh.
Thiên Ngoại Tiên.
Tiên Nhân phu nhân trầm giọng nói: "Chuẩn bị giao thủ đi".
Ánh mắt nhìn về Tần Ninh ở phía trước, sắc mặt Tiên Nhân phu nhân biến đổi.
Bà ta biết ngay là mọi chuyện sẽ không có đơn giản như vậy.
Cái tên Tần Ninh này, đi tới nơi nào sẽ đều gây ra náo động ầm trời nơi ấy.
Có đôi khi, cho dù không phải Tần Ninh chủ động gây sự, thế nhưng phiền phức cũng sẽ tìm tới Tần Ninh.
Ba vị Bán Vương gồm Chu Dịch đường chủ của Ngự Hư tông, Văn Hiên tinh chủ của Thái Cực đạo quán, Nguyên Mậu Tuyết vương sứ của Thính Tuyết sơn trang giờ phút này cũng là trở thành sức mạnh chủ lực.
Những võ giả phe khác tự nhiên vào lúc này sẽ tôn mấy thế lực đại bá chủ làm đầu.
Oanh...
Trong nháy mắt.
Võ giả các bên lên đến hàng ngàn hàng vạn người phân tán tại cổ thành giao thủ cùng những con rối, Thánh Khôi, người của Thiên Đế các kia.
Võ Ly Thiên giờ phút này nổi giận mắng: "Đáng chết, chỉ còn thiếu một chút thời gian cuối cùng, cố gắng kéo dài tiếp là tốt rồi".
Tôn Độn giờ phút này cũng lo lắng.
"Chúng ta cũng hết cách rồi, Tần Ninh quá mức bá đạo!"
Vốn dĩ ông ta cứ nghĩ mình với Tần Ninh mỗi người nói một kiểu, dù sao cũng chẳng có cách nào chứng minh bản thân trong sạch, nếu được bá chủ các bên hòa giải thì sẽ dừng tay.
Sau đó, ông ta liền chờ đợi đến thời gian thích hợp để xuất thủ.
Đến lúc ấy, mấy người Cổ Chấn, Giản Dung Tòng lần lượt xuất kỳ bất ý, nháy mắt hạ sát thủ.
Võ giả các nơi sẽ tổn thất nặng nề, dùng máu của bọn họ để tế điện thiên địa.
Thật không ngờ.