*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Tần Ninh, ngươi bớt ở đây nói vòng vo đi!”
“Cho dù ngươi có cơ thể Vương giả, nhưng trước đó chịu một kích của ta, bây giờ lại bị ta tự bạo biển linh thức ảnh hưởng, ngươi còn có sức lực gì nữa?”
Văn Hiên cười nhạo nói: “Thế nhưng ngươi đừng quên, ở chỗ này còn có hai người nữa!”
Văn Hiên vừa dứt lời, trong nháy mắt cả người đã phóng tới tầng thứ bảy.
Xuyên qua bảy tầng, đi vào tầng thứ nhất.
Lúc này hai người Thiên Thanh Viêm và Diệp Ngọc Phong đều sợ ngây người.
Tầng thứ tám, đến cùng xảy ra chuyện gì?
Vụ nổ vừa rồi.
Hai người bọn họ là Bán Vương cũng cảm thấy áp lực sống chết cuốn tới.
Bọn họ đang ở tầng thứ nhất đấy.
Bây giờ đang cách nhau tận sáu tầng đấy.
Cũng quá kinh khủng đi! Chỉ là hai người còn chưa kịp phản ứng, trong nháy mắt một tiếng xé gió đã vang lên.
“Văn Vương đại nhân!”
“Văn Vương đại nhân!”
Lúc nhìn thấy bóng người vô cùng chật vật kia, cho dù là Diệp Ngọc Phong hay là Thiên Thanh Viêm đều sợ hãi choáng váng.
“Thiên Thanh Viêm, Diệp Ngọc Phong!”
Giờ phút này cả người Văn Hiên chảy máu tươi đầm đìa.
Nói chuyện cũng rất gấp gáp.
“Tần Ninh đã bị bản vương đánh cho thương nặng, bây giờ bản vương cũng khó mà chống đỡ được, hãy giết Tần Ninh đi!”
Lời của ông ta giống như long trời lở đất.
Tần Ninh làm Văn Vương bị thương nặng.
Trái tim của hai người cứ như bị một kích đánh mạnh vào.
Nói đùa cái gì vậy! Làm sao có thể! Tần Ninh làm Văn Vương bị thương nặng?
“Bây giờ kẻ này đã bị thương hai lần, gặp đả kích rất lớn, sẽ không khởi động được Bách Luyện Thánh Tháp này nữa”.
Văn Hiên quát: “Hai người các ngươi là cảnh giới Bán Vương, giết hắn dễ như trở bàn tay”.
Giờ phút này, Văn Hiên nhìn thấy hai người do dự, lập tức quát lên.
“Chỉ cần Tần Ninh chết, Bách Luyện Thánh Tháp chính là vật không chủ, các ngươi sẽ lấy được dễ như trở bàn tay”.
“Hắn nói không sai, chỉ cần ta chết, các ngươi sẽ lấy được Bách Luyện Thánh Tháp này dễ như trở bàn tay”.
Lúc này một giọng nói ôn hòa vang lên.
Mặt đất nổ vang ầm ầm.
Khí tức mạnh mẽ tản ra từng trận.
Toàn bộ Bách Luyện Thánh Tháp cứ như muốn thoát khỏi sự khống chế của Tần Ninh vậy.
Văn Hiên thấy cảnh này, vẻ mặt mừng rỡ.
“Nhanh chóng ra tay đi!”
Lúc này, hai người Diệp Ngọc Phong và Thiên Thanh Viêm đều nhìn xung quanh, ngây ra như phỗng.
Rốt cuộc có chuyện gì vậy?
“Nhanh lên!”
Văn Hiên quát: “Nếu để Tần Ninh biết được Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia hợp tác với Thiên Đế Các, hắn sẽ không bỏ qua cho hai nhà các ngươi đâu”.
“Nếu bây giờ không giết hắn, đợi đến khi hắn trở thành Vương giả, các ngươi đều phải chết”.
Giờ phút này Tần Ninh tựa ở bên cạnh bậc thang tầng thứ nhất, thở hồng hộc, sắc mặt đã không thể dùng trắng bệch để hình dung nữa rồi.
Mà đối diện, quần áo Văn Hiên nhuốm máu, trong lúc nói chuyện đã nôn ra mấy ngụm máu.
Diệp Ngọc Phong và Thiên Thanh Viêm đều ngây người.
Làm sao bây giờ?
Nên làm cái gì đây?
“Rốt cuộc có nên ra tay không đây?”
Tần Ninh nhìn về phía hai người, không nhịn được nói: “Không ra tay, ta sẽ giết ông ta!”
Nghe thấy lời này, sắc mặt hai người lạnh lẽo.
“Liều mạng!”
Giờ phút này, Thiên Thanh Viêm khẽ quát một tiếng.
Liều mạng! Không liều thì sẽ chết.
Liều một lần, còn có khả năng sống sót.
Vù vù... trong nháy mắt hai người đã lao thẳng về hướng Tần Ninh.
Thấy cảnh này, Tần Ninh khóe miệng kéo một cái.
“Còn tưởng rằng các ngươi đủ thông minh chứ”.
“Ngốc!”
Vừa nói xong một câu.
Trong khoảnh khắc.
Từng ngọn lửa lan tràn ra trên mặt đất, hai cái xúc tu đột nhiên bắt lấy cơ thể của Thiên Thanh Viêm và Diệp Ngọc Phong, quấn chặt lại.
Bây giờ hai vị Bán Vương đều không thể động đậy được.
Trong chớp nhoáng này, sắc mặt hai người trắng bệch.
“Văn Hiên, đồ chó chết, đồ vô dụng”.
Diệp Ngọc Phong quát lên: “Vương giả tam phẩm bị một tên ngũ bộ Thiên Nhân ép thành bộ dáng này, thế mà lại để Tần Ninh còn giữ lại sức lực”.
Diệp Ngọc Phong cũng tức đến nổ phổi: “Vô dụng vô dụng, đồ vô dụng, bị ngươi hại chết rồi!”
Lúc này Văn Hiên trợn mắt há hốc mồm.
“Không có khả năng...”, Văn Hiên lắc đầu nói: “Ngươi không có khả năng...”
“Không sai”.
Tần Ninh thản nhiên nói: “Đúng là ta trở nên thế này rồi, nhưng hai người này đã bị ta ném vào từ trước, sợ bọn họ gây chuyện cho nên trước đó đã nhốt bọn họ lại, chỉ là để bọn họ có thể tự do hoạt động mà thôi”.
“Muốn giết bọn họ, ta căn bản không cần ra tay”.
Lúc này Văn Hiên ngồi yên trên mặt đất.
“Văn Hiên, ngươi đã hợp tác với Thiên Đế Các thì cũng nên biết chuyện về Thiên Đế Các đi!”
Nửa ngày sau Văn Hiên mới tỉnh táo lại.
“Thiên Đế Các... thực lực của Đế Lâm Thiên vô cùng mạnh mẽ, Tứ Đại Thiên Vương cũng chưa chắc là đối thủ, Tần Ninh, ngươi có mạnh thế nào đi chăng nữa, hắn ta muốn giết ngươi, ngươi cũng chỉ có một đường chết”.
“Có lẽ người này đã đạt đến Hóa Cảnh, bước vào con đường thành Thánh”.
“Cấp bậc Hóa Thánh sao?”
Tần Ninh lẩm bẩm.
Văn Hiên lắc đầu.
“Hóa Thánh như lời ngươi nói thì ta không biết, nhưng có lẽ người này còn mạnh hơn Cực Thiên Vương, ta đã từng gặp qua Cực Thiên Vương, áp lực người đó đem đến cho ta còn không mạnh bằng tên này”.
“Hơn nữa những gì ngươi biết cũng chỉ là một góc của núi băng thôi”.
“Thập đại phó các chủ của Thiên Đế Các, cường giả Bán Vương, lần này đưa tới chỉ để chịu chết mà thôi, Tần Ninh, có lẽ ta cũng là mồi nhử!”
“Ngươi tràn đầy tự tin, thế nhưng có lẽ Đế Lâm Thiên đã đạt được mục đích lần này rồi!”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Tần Ninh biến đổi.
“Đế Lâm Thiên này tinh thông tính toán, thực lực mạnh mẽ, giỏi đánh vào mặt tư tưởng, bản vương tự do tự tại đã quen mà vẫn bị trói buộc”.
Văn Hiên cười nói: “Người đời đều nói Vương giả chính là chủ nhân Vạn Thiên, thế nhưng là đến Vương giả rồi mà số mệnh của ta vẫn nằm trong tay người khác”.
“Đại lục Vạn Thiên này, hàng trăm hàng ngàn vạn năm qua đã sinh ra bao nhiêu nhân vật hào kiệt, từ đầu đến cuối Văn Hiên ta vẫn không được tính là một trong số đó”.
Tần Ninh lại nói: “Thiên Đế Các ở nơi nào?”
“Bên trong nhị đại cấm địa, Yêu Tháp Sơn và Huyền Thiên Sơn, nếu ngươi có thể tìm ra thì sẽ có thể đánh với Đế Lâm Thiên một trận, nhưng nếu ngươi không tìm ra... ngay cả tư cách giao chiến với hắn ta ngươi cũng không có!”
Văn Hiên nói xong, khí tức trong cơ thể đã dần tán loạn.
Bại! Hoàn toàn thất bại.
Vương giả tam phẩm bị Tần Ninh ngũ bộ Thiên Nhân đánh bại.
Nếu ông ta còn sống thì cũng sẽ chết rất thảm.
Chẳng bằng tự mình kết thúc.
Cảm nhận được khí tức trong cơ thể Văn Hiên dần dần tán loạn, giờ phút này Tần Ninh đặt mông ngã ngồi trên mặt đất.
Thảm! Lần này, thật sự là một lần thảm nhất từ khi sống lại đến bây giờ.
Hắn đã nghĩ ra trong đội ngũ lần này còn có người của Thiên Đế Các.
Thế nhưng không ngờ sẽ là Văn Hiên, Văn Vương chân chính.
Thiên Đế Các đúng là mạnh tay! Lúc này khí thế trong cơ thể Tần Ninh đang tản đi.
Thiên Thanh Viêm và Diệp Ngọc Phong đều cảm giác được bây giờ Tần Ninh đã thật sự là dầu hết đèn tắt.
Thế nhưng bọn họ... có thể làm thế nào được?
“Hai người các ngươi, sau này sẽ tính sổ với các ngươi sau”.
“Bảo Vương... Diệp Vương... Ta cũng sẽ đi tìm bọn họ”.
Tần Ninh nói xong lời này, bóng người đã xuất hiện bên trong thành cổ.
Bách Luyện Thánh Tháp bị thu hồi.
Giờ phút này ở bên trong thành cổ, khi Văn Hiên bỏ mình, bốn phía cũng bắt đầu biến ảo.