“Tần Ninh, trong Thiên Âm cung ngươi hăm hở vậy, nhưng đã từng nghĩ qua bây giờ sẽ lưu lạc đến chỗ chết không?”
Lão tổ Huyền Hồn giễu cợt nói: “Giết người của Huyền Vũ bảo ta, Huyền Vũ bảo ta không báo được thù vì lo sợ Thanh Ninh các mạnh mẽ, nhưng có người có thể giết được Thanh Ninh các rồi!”
“Chuyến đi Thiên Âm cung…”, Tần Ninh chầm chậm nói.
Khi đó Thánh Quang minh, Thái Sơ cung, Bạch Hồng hiên của đại lục Đông Lan.
Huyền Vũ bảo của đại lục Nam Lan.
Hiên Viên Sơn trang và Tinh Húc giáo của đại lục Tây Lan.
Các phe thế lực được phái đi.
Chỉ là tông chủ thế lực, trưởng tộc gia tộc lãnh đạo đều là cảnh giới Vạn Nguyên và cảnh giới Quy Nhất mà thôi.
Bây giờ lão tổ Huyền Hồn nhảy ra lại là cảnh giới Bán Vương.
Dù sao Thương Lan cũng là một đại lục lớn nhất, các phe thế lực quả thật không đơn giản như trên phần nổi.
Trước đó các phe không dám tính sổ.
Bây giờ lão tổ Huyền Hồn này xuất hiện, nhưng lại đi cùng người của Thiên Đế các.
Cái này không cần nói cũng biết.
“Lưu lạc đến vùng này? Vùng nào?”
Tần Ninh nhìn về phía lão tổ Huyền Hồn, hờ hững nói.
“Nói nhảm với hắn làm gì?”
Vân Thanh Tuyền lúc này đi ra, ánh mắt lộ ra một vẻ kiêng kỵ, hừ nói: “Tên này đã chém chết thực lực Vương Giả, nhưng cũng may bị Vẫn Nhật quyết của ta vây lại, chạy trốn cũng vô vọng!”
“Sài Ngôn Dục, Trình Xung Sơn, Huyền Hồn, chúng ta cùng ra tay chấn giết tên này”.
“Dưới Vẫn Nhật quyết của ta, tên này cho dù thủ đoạn thông thiên cũng chắc chắn bước không ra…”
“Giết ta?”, một câu Vân Thanh Tuyền còn chưa nói hết, Tần Ninh lúc này khí tức toàn thân giải phóng ra, khí thế bá đạo bay lên trời.
Một bước bước ra.
Lồng lửa kia lúc này giống như hoàn toàn bể nát, không còn tồn tại.
“Chỉ dựa vào bốn Bán Vương các ngươi?”
Lúc này thân ảnh Tần Ninh trong nháy mắt xuất hiện.
Tốc độ nhanh đến mức cao nhất, nhanh đến mức khiến bốn vị Bán Vương cũng không thể đoán được.
“Lão tổ Huyền Hồn phải không? Ngươi nói xem bây giờ ta… là hoàn cảnh nào?”
Lời Tần Ninh lạnh lẽo vang lên bên tai lão tổ Huyền Hồn.
Lão tổ Huyền Hồn giờ phút này giật mình một cái, lão ta vừa định xoay người, nhưng một luồng gió lạnh cuốn đến giữa cổ.
Trong nháy mắt, toàn thân trên dưới lão tổ Huyền Hồn cảm nhận thấy sát khí lạnh như băng cực lớn, linh thức trong nháy mắt tràn ngập toàn thân.
Nhưng… Ầm! Một tiếng nổ vang lên, xa xa nhìn thấy thân thể lão tổ Huyền Hồn đứng yên ở giữa không trung.
Nhưng thân thể kia lại không có đầu.
Hơn nữa mắt cách cơ thể càng ngày càng xa.
Không chỉ như vậy, ánh mắt ngày càng mê man, dần dần mất đi ý thức.
Một cái đầu bay lên.
Ba người Sài Ngôn Dục, Vân Thanh Tuyền, Trình Xung Sơn lúc này ánh mắt đờ đẫn.
Một vị Bán Vương trong nháy mắt bị Tần Ninh… chém đầu.
Tất cả mọi người lúc này đều ngây ra.
Bàn tay Tần Ninh máu tươi chảy xuống tí tác.
“Thiên Đế các sao…”
“Lén lén lút lút, sơn môn ở đâu? Ba người các ngươi… biết không?”
Lúc này, ba người nhìn về phía Tần Ninh, nhất thời tóc gáy dựng ngược.
Quá kinh khủng.