Phong Thần Châu

Chương 3883

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 

"Ừm!"  

 

Ly Tâm Lăng nhìn Tần Ninh, cười nói: "Đây là muội muội của ta, Ly Tâm Linh Nguyệt".  

 

"Linh Linh, vị này là Tần Ninh Tần công tử".  

 

"Chào Tần công tử".  

 

Ly Tâm Linh Nguyệt yếu ớt nói.  

 

"Xin chào!"  

 

Tần Ninh nhìn về đôi mắt của Ly Tâm Linh Nguyệt.  

 

Sáng tỏ nhưng lại vô thần.  

 

"Tần công tử ngồi đi, ta bê bàn ra đây".  

 

Ly Tâm Lăng giờ phút này vội vàng vào nhà.  

 

Từ cánh cửa đang mở có thể thấy được bài trí bên trong gian phòng cực kì đơn giản, hai giường một bàn, mấy cái ghế, chỉ thế thôi.  

 

Ly Tâm Lăng chuyển bàn ra, mở hộp cơm, một mùi thơm bay ra.  

 

"Thơm quá..."  

 

Ly Tâm Linh Nguyệt giờ phút này nhịn không được mà nuốt một ngụm nước bọt.  

 

Ly Tâm Lăng lấy bát đũa, gắp đồ ăn cho Ly Tâm Linh Nguyệt, hai huynh muội dưới ánh mặt trời nhìn vô cùng yên tĩnh, vô cùng… thân thiết.  

 

Tần Ninh ngồi trên một hòn đá, không nói gì mà chỉ lẳng lặng nhìn.  

 

"Ngon không?"  

 


"Ngon lắm!", Ly Tâm Linh Nguyệt toét miệng, khắp khuôn mặt là nụ cười.  

 

"Ca ca cũng ăn đi!", Ly Tâm Linh Nguyệt cười nói.  

 

"Ca ca đã ăn rồi, không ăn nữa đâu!"  

 

"Ca ca ăn đi mà..."  

 

Hai huynh muội vui vẻ hòa thuận.  

 

Tần Ninh nhìn sang, trong lòng dâng lên một sự hoài niệm.  

 

Không biết mấy vị huynh đệ tỷ muội của hắn thế nào rồi.  

 

Đồ ăn của tửu lâu Nguyên Minh đúng là có mùi vị không tệ, chủ yếu là cả Ly Tâm Lăng lẫn Ly Tâm Linh Nguyệt đều chưa có cơ hội ăn ở đây.  

 

Vài món thức ăn vô cùng phong phú, Ly Tâm Linh Nguyệt không ăn nổi.  

 

"Muội no rồi, ca ca..."  

 

"Ăn thêm chút nữa, còn có rất nhiều đấy".  

 

Ly Tâm Linh Nguyệt cười hì hì: "Giữ lại để tối ăn nè!"  

 

Nghe đến lời này, Ly Tâm Lăng hơi khựng lại rồi cười nói: "Ừ, giữ lại tối ăn".  

 

Nói xong, Ly Tâm Lăng bắt đầu thu dọn.  

 

Ở trong đình viện, Ly Tâm Linh Nguyệt nhìn Tần Ninh, non nớt nói: "Là công tử mua sao? Ca ca cũng không có tiền, không mua nổi số đồ ăn này!"  

 

"Đúng vậy!"  

 

"Tại sao công tử lại mời chúng ta ăn cơm?", Ly Tâm Linh Nguyệt khó hiểu nói: "Chúng ta không có tiền, ca ca rất nghèo!"  

 

Bị hỏi như vậy, Tần Ninh dừng lại.  

 

Ly Tâm Lăng giờ phút này đi ra, nhìn Ly Tâm Linh Nguyệt, quát lớn: "Linh Linh, nói gì thế hả?"  

 

"Đúng vậy mà, chúng ta rất nghèo, vô công bất thụ lộc, ca ca nói thế còn gì..."  

 

Tần Ninh giờ phút này nhìn Ly Tâm Lăng, cười nói: "Chỉ là tâm trạng ta tốt, muốn mời các ngươi ăn một bữa cơm".  

 

Ly Tâm Lăng giờ phút này đứng ở một bên, chắp tay nói: "Tần công tử, có chuyện gì xin mời nói thẳng, hai chúng ta lần đầu gặp mặt, dường như công tử có hiểu biết về gia tộc Ly Tâm chúng ta".  

 

"Ân tình về bữa cơm này, Ly Tâm Lăng ta vẫn sẽ báo đáp nếu đủ khả năng!"  

 

Nghe đến lời này, Tần Ninh hơi khựng lại.  

 

Mấy vạn năm trước, hắn cũng từng nói lời

 

chapter content


Bình Luận (0)
Comment