Phong Thần Châu

Chương 3917

 

Liễu Như Thị nghe thấy lời này thì nhíu mày.  

 

Tần Ninh thật sự coi chỗ mượn tạm của Nguyên gia thành vườn hoa nhà hắn ư?  

 

Chỉ là Liễu Như Thị cũng không thèm để ý đến điều đó.  

 

Bà ta chỉ quan tâm đến sự an toàn của con gái mình, về phần những chuyện này, Nguyên Mậu Phong, Nguyên Mậu Minh sẽ giải quyết, không tới lượt bà ta quan tâm.  

 

Liễu Như Thị dẫn mấy người Nguyên Thanh Hạm đi theo Tần Ninh vào sân sau.  

 

Sân trước có không ít người của Nguyên gia.  

 

Chỉ là giờ phút này, mấy người Tiên Vô Tận, Huyền Chấn lại không hề e ngại.  

 

Dù sao, bây giờ Ly Tâm Lăng là Thánh Nhân.  

 

Bọn họ cũng có một Thánh Nhân ở cạnh trong thành Nguyên Gia này, vậy còn sợ cái gì nữa?  

 

Dù Thánh Nhân này cũng không có thực lực mạnh bằng Thánh Nhân của Nguyên gia.  

 

Nhưng đó cũng là Thánh Nhân!   

 

Sân sau.  

 

Bên ngoài gian phòng, Tần Ninh nhìn về phía hai mẹ con Liễu Như Thị và Nguyên Thanh Hạm.  

 

“Đi cả vào sao?”  

 

“Ừm!”  

 

Liễu Như Thị nói thẳng.  

 

Bà ta cũng không yên tâm để con gái mình và Tần Ninh, cô nam quả nữ ở chung một phòng.  

 

“Mẹ, không cần...”, giờ phút này lại khuôn mặt Nguyên Thanh Hạm đỏ rực như quả táo, vội vàng nói: “Rất nhanh sẽ kết thúc, mẹ đừng đi vào!”  

 

Vốn dĩ đã rất xấu hổ, có mẹ ở bên cạnh sẽ càng lúng túng hơn! Liễu Như Thị còn muốn nói điều gì đó, nhưng Nguyên Thanh Hạm lại làm ra vẻ mặt cầu xin.  

 

Cuối cùng Liễu Như Thị vẫn không lay chuyển được con gái của mình.  

 

Bà ta về phía Tần Ninh, chậm rãi nói: “Tần công tử, làm phiền!”  

 

“Khách khí khách khí!”  

 

Tần Ninh quay người vào nhà.  

 

Liễu Như Thị truyền âm dặn dò Nguyên Thanh Hạm: “Có gì không ổn thì trực tiếp gọi mẹ!”  

 

“Vâng!”  

 

Nguyên Thanh Hạm tiến vào trong phòng.  


 

Giờ phút này Tần Ninh đi vào trong phòng, mở một bộ ngân châm đã chuẩn bị sẵn trên bàn ra.  

 

“Cởi váy ra, nằm ở trên giường là được!”  

 

Tần Ninh chậm rãi nói: “Ta nói rõ lần nữa, cũng không phải là ta muốn như thế, nếu như ngươi không ăn quả Huyết Thánh thì cũng không cần làm vậy”.  

 

“Quả Huyết Thánh kết hợp với Thực Huyết Hạt Độc, độc tố xâm nhập vào xương tủy của ngươi, thực lực của ta không đủ, không thể châm cứu chính xác qua quần áo được!”  

 

“Ta hiểu rồi!”  

 

Lúc này sắc mặt Nguyên Thanh Hạm đỏ bừng, nói: “Ngươi... bây giờ ngươi có thể xoay người sang chỗ khác được không”.  

 

Tần Ninh nhíu mày, xoay người sang chỗ khác.  

 

Mà lúc này, một tiếng sột soạt vang lên.  

 

“Được rồi!”  

 

Nguyên Thanh Hạm mở miệng.  

 

Tần Ninh xoay người lại, cầm ngân châm trong tay rồi ngồi xuống bên giường.  

 

“Lần đầu tiên châm cứu cho ngươi đã giải được độc tố trong máu thịt, lần này là độc tố trong xương cốt, tổng cộng gồm ba lần”.  

 

“Sau lần thứ ba, ngươi cũng không cần đến nữa!”  

 

Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía Nguyên Thanh Hạm, lại phát hiện Nguyên Thanh Hạm nhắm nghiền hai mắt, thân thể cứng ngắc, nằm ở trên giường không nói một lời.  

 

“Lại nói, ngươi ở trước mặt ta, tuy nói sắc đẹp có thể ăn được, thế nhưng cũng như đồ tể đối đãi với heo chó thôi, hiểu chưa?”  

 

Đồ tể đối đãi với heo chó?  

Trong lòng Nguyên Thanh Hạm bỗng nhiên vô cùng giận dữ. 

Bình Luận (0)
Comment