“Nhưng mà, những người đó rất yếu, đều là cảnh giới Hoá Thánh, Hư Thánh, rất ít cảnh giới Thánh Nhân, tất cả đều bị ta giết sạch”.
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Hiên Viên Anh xuất hiện một tia hào quang màu đỏ.
Nhưng tia sáng kia chỉ chợt lóe rồi biến mất không thấy tăm hơi.
“Ngươi giỏi lắm!”
Hai người kề sát, Hiên Viên Anh quát khẽ nói: “Sao ngươi nhìn ra được ta?”
“Suy đoán!”
Tần Ninh cười nói: “Thánh quyết tà môn trong Hạ Tam Thiên ta đã thấy không ít nhưng mà tà môn như ngươi, rất hiếm thấy”.
“Hơn nữa, nếu như ta đoán không sai thì ngươi và Hiên Viên Thanh Sương có quan hệ không bình thường, Hiên Viên Thanh Sương là cảnh giới Địa Thánh thất phách, vậy mà ta lại cảm nhận được sự thiếu hụt khí huyết, là ngươi lấy phải không?
Có thể hút được khí huyết của một vị Địa Thánh thất phách mà không bị phát hiện, đây không phải là điều mà một người cảnh giới Địa Thánh tứ phách có thể làm được”.
Nghe được những lời này, ánh mắt Hiên Viên Anh ngày càng lạnh lùng.
Mà giờ phút này, xung quanh thân thể Tần Ninh, những sợi tơ như đã dệt thành một cái kén màu đen, khiến cho thân thể Tần Ninh không thể nào nhúc nhích.
“Hừ, đúng vậy, ta là Huyết Ma tộc nguỵ trang thành con người, lấy tên Hiên Viên Anh để tiến vào trong thánh địa Hiên Viên”.
“Nói thật cho ngươi biết, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, sau này, thánh địa Hiên Viên sẽ do ta làm chủ, đến lúc đó, ta sẽ châm ngòi chiến tranh ở Thanh Châu, sau đó lại khơi dậy chiến tranh ở thánh vực Thiên Hồng, làm cho loài người trở nên hỗn loạn, như vậy ta không cần ra tay, loài người các ngươi cũng sẽ tự rối loạn hoàn toàn”.
“Cho dù ngươi biết được tất cả thì cũng không có ý nghĩa gì!”