Bất luận một vị đệ tử hay một vị trưởng môn nào đó nói sai một câu vào lúc này, cũng có thể trở thành nơi để người ta trút lửa giận.
Không ai ngại bản thân mình sống được quá lâu! Nhưng mà đúng lúc này, bốn phía của sơn cốc bỗng nổi lên tiếng gió vù vù, một giọng nữ thanh thuý vang lên.
“Mấy người các ngươi căng thẳng như vậy làm gì?”
Âm thanh kia mang theo mang theo vài phần hoạt bát, vừa cười vừa nói: “Nếu như Tần Ninh nói bên trong tông môn các ngươi có gian tế của Ma tộc ẩn nấp, vậy thì cứ để cho Tần Ninh đến bắt là được”.
“Nếu như có thể bắt được, thì chứng minh điều này là thật, các ngươi không biết thì thôi, còn nếu như biết mà bao che, bao che cho Ma tộc thì chính là đang tiêu diệt Nhân tộc”.
“Còn nếu Tần Ninh không thu hoạch được gì, nhóm các ngươi cứ việc giết chết Tần Ninh, để Đại Nhật Sơn bồi thường tổn thất cho các ngươi!”
Âm thanh này vừa rơi xuống, ánh mắt mọi người đều tập trung vào giữa không trung.
Chỉ thấy ở nơi đó là một người con gái xinh đẹp, trên người mặc một bộ đồ làm từ vải đay, trên quần áo còn có vài chỗ vá, tóc dài lộn xộn, hơn nữa còn có dáng vẻ say khướt.
Ai vậy?
Giờ phút này, trong lòng mọi người đều có chung một suy nghĩ như vậy.
Một người rất xinh đẹp, nhưng mà quả thực có chút lôi thôi.
Thật sự kỳ lạ.
Cô ta nói xong thì nhấc bầu rượu lên, uống một chén rượu cười nói: “Các vị thấy lời ta nói thế nào?”
Tần Ninh nhìn hành động phóng túng, ngông nghênh của Nhan Như Hoạ, cũng chỉ cười cười.
Người này…nếu như để ý đến cách ăn mặc, nhan sắc cũng đủ để so sánh với Thương Nguyệt Dung, nhưng mà hết lần này đến lần khác lại ăn mặc tuỳ ý, không cần hình tượng của mình luôn.
“Ngươi là cái thá gì?”
Thương Long Chấn hừ một tiếng rồi quát: “Bây giờ chúng ta đang thảo luận chuyện quan trọng, ngươi có tư cách chen miệng vào sao?”