Phong Thần Châu

Chương 4241

 Chọc giận?  

 

Trong lòng Dương Lăng đầy uất ức.  

 

Bọn họ chọc giận Tần Ninh khi nào?  

 

Lần này, mặc dù bọn họ đã lên kế hoạch rất tốt, đối phó với Đại Nhật Sơn, nhưng mà…Căn bản là còn chưa ra tay, Tần Ninh đã chủ động gây sự!  

 

Hiện tại, Tần Ninh ngược lại lại nói bọn họ trêu chọc hắn?  

 

“Nói với ngươi ngươi cũng không hiểu được”, Tần Ninh chậm rãi nói: “Ta nhớ các ngươi có một người tên là Diệp Chi Vấn, Vấn tiên sinh đúng không? Nghe nói là có lai lịch không nhỏ, liên quan đến cả Trung Tam Thiên và Thượng Tam Thiên…”  

 

“Làm thịt các ngươi, không biết Vấn tiên sinh có thể để một cái phân thân xuất hiện ở đây không?”  

 

Lời này vừa nói ra, Dương Lăng lập tức biến sắc.  

 

Diệp Chi Vấn!  

 

Vấn tiên sinh!  

 

Ngay cả chuyện này Tần Ninh cũng biết.  

 

Từ trước đến nay, Vấn tiên sinh vẫn luôn thoắt ẩn thoắt hiện, bốn tộc Mị Ma, Viêm Ma, Huyết Ma, Dạ Ma, cho dù có địa vị như thế nào, ít nhất là cho đến cấp bậc này của ông ta đều phải cẩn thận nghe theo mệnh lệnh của Vấn tiên sinh.  

 

“Ngươi có bản lĩnh thì tự mình đến hỏi y!”  

 

Nghe được những lời này, Tần Ninh mỉm cười nói: “Ta không tìm thấy y!”  

 

Sắc mặt Dương Lăng trở nên lạnh lùng.  

 

Lúc này, Tần Ninh cũng lười nhiều lời.  

 

Hắn nâng tay, từng tiếng đàn vang lên, Tần Ninh nhìn về phía Nhan Như Hoạ, quát: “Phối hợp với cô, trực tiếp giết chết”.  

 

Nhan Như Hoạ lười biếng nói: “Vừa rồi mấy con voi lớn của ngươi mạnh như vậy, sao không đánh chết luôn đi!”  

 

Tần Ninh tức giận nói: “Không hao tổn tinh thần sao? Không phải cô thực sự cho rằng ta cứ tuỳ tiện như vậy là đánh chết được Thiên Thánh nhị phẩm chứ?”  

 

“…”  

 

Tiếng đàn vang lên, Tần Ninh quấy nhiễu Dương Lăng.  

 

Mà ở một bên khác, Nhan Như Hoạ xuống tay càng thêm dứt khoát, Tiểu Bạch cũng bày ra dáng vẻ hung dữ…  

 

Hai người một thú cùng phối hợp, Dương Lăng dần dần không thể chống đỡ được nữa, vết thương trên người cũng càng ngày càng nặng thêm.  

 

“Giữ vững tinh thần!”  

 

Lúc này, bàn tay Tần Ninh vung lên, trọng kiếm Vạn Quân xuất hiện.  


 

Bàn tay hắn phóng ra, trọng kiếm Vạn Quân lao ra ngoài.  

 

Mà cũng lúc đó, hai tay Tần Ninh đánh đàn, trong tiếng đàn ẩn chứa từng cỗ thánh lực, bao trùm lấy trọng kiếm Vạn Quân.  

 

Dưới tác động của cả hai, tốc độ của trọng kiếm Vạn Quân càng nhanh hơn.  

 

“Chém!”  

 

Một tiếng vừa dứt, trọng kiếm Vạn Quân to lên gấp đôi trong nháy mắt, bốn phía bao trùm kiếm khí, dưới sự ngưng tụ của tiếng đàn, nhanh chóng tăng vọt.  

 

 

 

Lúc này, trọng kiếm Vạn Quân nhanh như chớp chém xuống, nhát chém nặng tựa Thái Sơn.  

 

Tiếng phùn phụt vang lên.  

 

Từng đóa hoa máu nở rộ.  

 

Giờ đây, cơ thể Dương Lăng đã bị chém thành hai nửa.  

 

Máu tươi nhuộm đỏ cả không trung.  

 

Giờ đây lại có thêm một vị Thiên Thánh nữa ngã xuống.  

 

Ngay lúc này, sắc mặt bốn người Chử Hưng, Thương Kiền, Thương Sâm Viên và Thương Chính Phi đầy hoảng sợ.  

 


Nếu mọi chuyện cứ tiếp tục như vậy thì cũng không phải là chuyện tốt lành gì.  

 

Vào giờ phút ấy, Tần Ninh bình thản nhìn về phía cả bốn người, rồi mỉm cười nói: "Tiếp theo, ta không định giết chết các ngươi".  

"Chỉ cần các ngươi khai ra nơi ở của các đại Ma tộc trong các địa vực ở đâu là được!" 

Bình Luận (0)
Comment