*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tần Ninh nhìn hai người, bất đắc dĩ đành phải nói ra: “Thực ra ta chính là sư tôn của sư tổ các ngươi, Ôn Hiến Chi là đồ đệ của ta, người mà sư tổ các ngươi đau khổ chờ đợi hơn tám vạn năm qua chính là ta!”
Nghe thấy vậy, Tấn Triết và Nhan Như Họa đều trợn mắt nhìn chằm chằm vào Tần Ninh.
Sau đó, hai người bọn họ, ta xem ngươi, ngươi xem ta, từ từ ngồi xuống.
Nhan Như Họa một tay vuốt lông mèo, một tay cầm bầu rượu, uống một ngụm thật lớn.
Tấn Triết nhìn đông nhìn tây, cuối cùng hắn ta chỉ có thể sờ rắn…
Nhìn dáng vẻ này của hai người bọn họ, Tần Ninh cũng sửng sốt.
Bọn họ có ý gì vậy?
Dáng vẻ này của bọn họ là có gì?
Im lặng một lúc lâu, cuối cùng Tần Ninh cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
“Ta nói rồi, nói ra các ngươi cũng không tin đâu!”, Tần Ninh phá vỡ sự im lặng.
“Được rồi, ngươi đừng bịa chuyện nữa!”
Nhan Như Họa chậm rãi nói: “Nghe nói lão tổ khai sơn nhà chúng ta chính là cường giả cái thế có tiếng tăm lừng lẫy của Hạ Tam Thiên, một đời vang danh, là cường giả vô địch hơn vạn năm, ngươi sao? Ngươi sao có thể so với người được?”
“Dù mặt dày đến mức nào cũng không thể bằng được sự khoác lác của ngươi”, Tấn Triết phẫn nộ nói: “Chỉ có điều nếu như ngươi đã nói được như vậy rồi thì xem ra ngươi cũng không phải là ma tộc, có lẽ ngươi có quan hệ gì đó với sư tổ của bọn ta!”
Nghe thấy vậy, Tần Ninh ngớ người.
Đây là… kiểu suy luận quái quỷ gì vậy?
Nói hắn khoác lác, hắn còn có thể hiểu được.
Dù sao thì hai người này không biết hắn, cũng là chuyện bình thường.
Nhưng mà nói hắn không phải là ma tộc?
Bọn họ loại trừ bằng cách gì vậy?
Nhưng mà chính Tần Ninh cũng không nghĩ đến chuyện.
Muốn hiểu được tư duy của một tên ngốc thì chính mình cũng phải là một tên ngốc đã!
Giờ phút này, tiểu vương gia Tề Bác nhịn không được liền xen mồm, hắn ta nói: "Thánh Thú tông? Thì ra Thánh Thú tông vẫn còn tồn tại hả!"
Cốp!
Tiểu vương gia Tề Bác vừa mới dứt lời, Nhan Như Họa liền lấy vò rượu nện vào đầu hắn ta, ngay lập tức, trên đầu tiểu vương gia Tề Bác xuất hiện một khối u.
“Không biết nói thì câm mồm, ai cho phép ngươi nói Thánh Thú tông đã biến mất hả?”
Mặt của tiểu vương gia Tề Bác đầy vẻ ấm ức, hắn ta nói: “Kiến thức của ta nông cạn…”
Nhan Như Họa cười lạnh lùng, cô ta nói: “Nhớ cho kỹ, Thánh Thú tông vẫn còn tồn tại, chỉ có điều hơi ít người thôi”.
Hơi ít?
Tiểu vương gia Tề Bác nghe xong một lúc lâu sau đó mới hiểu ra.
Tông môn có chín người!
Cái này cũng được tính là hơi ít thôi hả?
Tiểu vương gia Tề Bác nói tiếp: “Nhưng mà ta từng nghe phụ vương nói rằng năm đó, lão tổ khai sơn của Thánh Thú tông là cường giả xưng bá ở thánh vực Thiên Hồng, được người đời tôn xưng là Ngự Thiên Thánh Tôn, nghe nói người có thể khống chế được thánh thú cấp chín, vô cùng hung mãnh”.
“Hơn nữa, ta còn nghe nói là ở bên ngoài thánh vực Thiên Hồng, người này cũng là nhân vật vô địch ở Hạ Tam Thiên”.
“Nhưng mà chưa tới một vạn năm thì người đã mai danh ẩn tích… Cái tên Thánh Thú tông này, ngày xưa nghe vô cùng vang dội nhưng đến bây giờ… đã không còn chút tin tức nào nữa!”
Sự hiểu biết về Thánh Thú tông của tiểu vương gia Tề Bác cũng