Tấn Triết nghe đến lời này, vẻ mặt đau khổ nói: "Trước kia thì có thể, nhưng sau này đời thứ nhất đã thu hồi quyền lợi này rồi. Thánh thú trong Thánh Thú sơn không còn nghe theo hiệu lệnh của chúng ta nữa".
Tần Ninh nghe vậy thì hơi sững sờ.
Hắn còn tưởng rằng là Tấn Triết học nghệ không tinh, cho nên không gọi đám thánh thú tới đây.
Giờ phút này, Tần Ninh lẩm bẩm nói: "Đã như vậy thì để ta giúp ngươi".
"Vừa rồi không xuất thủ, nhìn ta bị đánh...", Tấn Triết bất mãn lầm bầm.
"Vậy coi như ta không giúp ngươi, ngươi tiếp tục bị đánh đi!"
"Đừng đừng đừng, ngươi nhanh lên đi!"
Tấn Triết thúc giục: "Sơn môn nhà mình bị người khác chiếm cứ, sau này đời thứ nhất, đời thứ hai, đời thứ ba trở về sẽ tức chết...", Tần Ninh cười một tiếng.
Tần Ninh nhìn ba vị Thiên Thánh ngũ phẩm là Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Quần, La Kình, cười nói: "Nơi đây nhìn hoang vu, các ngươi cho rằng không có ai nên chiếm cứ, biến nó thành địa bàn, cái này cũng không trách các ngươi".
"Nhưng đây dù sao cũng là sơn môn của Thánh Thú tông, chủ nhân trở về, nếu các ngươi đã biết thì cũng nên nhượng bộ mới đúng".
Lời này vừa nói ra, Tấn Triết tán đồng gật đầu.
Thiên Phong Quần môn chủ giờ phút này lại khẽ nói: "Ngươi là cái thá gì? Chúng ta chỉ biết, lúc chúng ta đến thì nơi đây không có người, phồn hoa các ngươi thấy là do chúng ta mấy năm này dốc hết tâm huyết chế tạo ra!"
"Nói chuyện khách khí một chút đi".
Tần Ninh liếc Thiên Phong Quần một ánh mắt, nói: "Ta đây đang thương lượng với các ngươi đấy".