Phong Thần Châu

Chương 4320

 

Nghe đến lời này, ánh mắt Tần Ninh hiện ra sự ôn hòa.  

 

"Được, ta bắt cho ngươi, ngươi chờ đi".  

 

Nói xong, Tần Ninh phi thân rời đi...   

 

Vào giờ phút này, Phệ Thiên Giảo từ dưới đất đứng lên, nhìn bóng dáng đã đi xa của Tần Ninh, lẩm bẩm: "Chủ nhân nói cho ta ám hiệu gì vậy nhỉ, ta nhớ đã ghi lên bia chó rồi, sao giờ lại không tìm được thế này?”  

 

"Hắn hẳn không phải là chủ nhân đâu, là giả mạo thôi nhỉ? Chủ nhân làm sao có thể yếu như vậy..."   

 

"Nhỡ đâu là thật..."   

 

Phệ Thiên Giảo giờ phút này ngẩn ngơ.  

 

Nhỡ đâu là thật, nó sẽ chết thảm lắm!   

 

Đến lúc ấy, đoán chừng cũng không phải là nó muốn ăn thịt ăn canh, mà là chủ nhân muốn uống canh thịt chó ấy chứ!   

 

Nghĩ đến cảnh tượng mình bị ném vào nồi, dưới đao của chủ nhân, biến thành thịt chó, bỏ vào trong nồi...   

 

Phệ Thiên Giảo không rét mà run, lông tóc toàn thân dựng đứng.  

 

"Thôi, phải tranh thủ thời gian tìm được bia chó!"  

 

Phệ Thiên Giảo tự nhủ: "Tìm được bia chó thì sẽ biết người này là thật hay giả, hi vọng là giả thôi..."   

 

Phệ Thiên Giảo nói, không tự chủ đi vào chuồng chó mình đào năm xưa.  

 

Nhớ năm đó, nó cứ nghĩ mình là một con chó biến dị, trên đầu có thêm đôi sừng mà thôi.  

 

Chủ nhân lại nói nó là Giảo!   

 

Nhưng những năm này, nó cảm thấy nó là chó mới đúng.  

 

Làm chó mới thích, làm Giảo làm gì!   

 

Làm chó có chủ nhân cưỡi, có chủ nhân nấu cơm ăn, còn có thể ngủ kiêm chức giữ nhà, quá sung sướng!   

 

Giờ phút này, ánh sáng xanh trong mắt Phệ Thiên Giảo dần dần biến mất, tiếng hô vang lên...   

 

Trăng treo đỉnh trời, sao sáng tràn ngập.  

 

Một tiếng ầm ầm vang lên.  

 

Vào giờ phút này, bộ đồ trắng của Tần Ninh đã nhiễm hơi sương, thần thái mang theo vài phần rã rời.  

 

Con chó này một hơi nói ra mười mấy loại thánh thú, khiến cho hắn bận muốn chết...   

 

Nhìn vết máu trên người mình, Tần Ninh giận không chỗ xả, chỉ nghĩ sau khi trở về thì hành hung Nhị Cẩu Tử kia một trận.  

 

Nhưng nghĩ đến việc Nhị Cẩu Tử đau khổ đợi chờ mình tám vạn năm, Tần Ninh lại mềm lòng.  

 

"Thôi vậy!"  

 

Tần Ninh bất đắc dĩ nói: "Coi như ta đền bù cho ngươi, Nhị Cẩu Tử..."   

 

Đến lúc Tần Ninh trở lại Ám Thiên cốc thì chân trời đã xuất hiện một chút ánh sáng.  

 

"Sao giờ ngươi mới về hả..."   

 

Giờ phút này, Phệ Thiên Giảo ghé vào chuồng chó, hai lỗ tai đều cụp xuống, ánh mắt theo vài phần rã rời: "Ta đã ngủ tận ba lần..."   

 

"Con mẹ ngươi..."   

 


Thịt thánh thú cực kì cứng cỏi, nếu là người phàm thì còn không đánh nổi cái da ấy chứ.  

 

Tần Ninh bận bịu một hồi, món ăn đầu tiên đã ra lò.  

"Canh thịt dê, cả con dê đấy!" 

Bình Luận (0)
Comment