Tần Ninh dặn dò ba người Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Đàn và La Kình cẩn thận, trông coi Thánh Thú tông cho tốt, sau đó mang theo ba người Giản Bác, Tấn Triết và Nhan Như Hoạ bước vào Nguyên Hoàng cung, rồi rời khỏi Thánh Thú tông, hướng thẳng về Tề Châu ở phía Tây Bắc.
Tất nhiên Tề Bác cũng bị dẫn theo.
Lần này, Tề Bác có thể nhìn thấy ánh mặt trời, có thể nói là cực kỳ vui sướng.
Mấy ngày nay, hắn ta bị nghẹn đến hỏng mất.
Lúc này, Nguyên Hoàng cung biến thành dáng vẻ cao trăm mét, bay lượn trên không trung.
Tần Ninh ngồi ngay ngắn ở ghế chủ trong đại điện của cung điện, hắn nhìn Tề Bác nói: “Diệp Vương quận, lúc trước ta chưa từng nghe nói đến…”
Nghe được những lời này thì Tề Bác nói: “Diệp Vương quận là một trong mười Vương quận lớn thuộc sự quản lý của Diệp Quân Uy, cũng là lãnh thổ của thánh quốc Đại Tề chúng ta, vị vương khác họ duy nhất”.
Thánh quốc Đại Tề, quản lý Tề Châu.
Phía dưới là bảy mươi hai quận thành.
Mà bảy mươi hai quận thành này được thập đại vương gia chia nhau quản lý.
Mỗi một vị Vương gia đều có một quận thành do mình trấn giữ.
Trong thánh quốc Đại Tề, ngoại trừ quận vương ra thì còn có thập đại vương gia, phía trên bọn họ chính là thánh chủ của thánh quốc Đại Tề.
Đương nhiên, phía trên bảy mươi hai quận vương còn có hai mươi bốn vị tướng quân.
Những người này đều là trụ cột của thánh quốc Đại Tề.
“Năm đó, thập đại vương gia đều là vương gia mang họ Tề chúng ta, thế nhưng ba vạn năm trước, một vị vương gia chết, Diệp Quân Uy được đương kim thánh chủ chỉ định, trở thành một trong thập đại vương gia, được thánh chủ cực kỳ coi trọng”.