Phong Thần Châu

Chương 4333

Tề Bác nghe thấy lời này thì cười khổ nói: "Đó là bởi vì cha ta là Khánh vương gia, nếu cha ta chỉ là một người phàm, ta cũng không được tính là cái gì".  

 

Tấn Triết lại cười nói: "Còn trẻ mà đã đến Thiên Thánh tam phẩm, ngươi cũng rất lợi hại, cho dù không phải thế tử thì cũng đủ để trở thành chủ nhân một quận trong thánh quốc Đại Tề của các ngươi".  

 

Tề Bác lại chắp tay mỉm cười, cũng không nhiều lời.  

 

Vương phủ không so được với hoàng thất, thế nhưng trong vương phủ cũng có không ít tranh đấu.  

 

Không bao lâu, từng món ngon đã được bê lên bàn, Nhan Như Họa lấy hồ lô rượu ra, cười nói: "Chưởng quỹ, rót đầy!"  

 

Nhìn hồ lô rượu chỉ lớn bằng bàn tay, sắc mặt Tề Bác lại trắng nhợt.  

 

Lần trước hắn ta đã phải bỏ ra mấy vạn thánh thạch để rót đầy hồ lô rượu này.  

 

Nhưng lần này lại đang ở trong Khánh Vương quận, nếu rót đầy rượu ngon, mấy chục vạn thánh thạch sẽ mất hết...  

 

Thế nhưng đối mặt với mấy người, Tề Bác cũng không dám nói cái gì, chỉ khách khí bảo chưởng quỹ đi rót đầy.  

 

Ba người Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa ăn như gió cuốn, không hề để ý đến hình tượng.  

 

Mà giờ phút này Tần Ninh lại ung dung ăn cơm.  

 

Tề Bác mở miệng nói: "Bốn vị, đợi chút nữa trở lại trong vương phủ, ta sẽ dẫn các ngươi đi gặp cha ta, cha ta là người hiền lành, quan hệ với Diệp Quân Uy cũng không tệ, bảo ông ấy đi nhờ Diệp Quân Uy hỏi thăm một chút, dù sao cũng tốt hơn để bốn người các ngươi đến Diệp Vương quận quậy phá".  

 

"Được!"  

 

Tần Ninh không từ chối.  

 

Nếu để ba người Giản Bác đi tìm, cũng không biết đến ngày tháng năm nào hắn mới tìm thấy vị trí của Địch Nguyên.  

 

Giờ phút này Tần Ninh lại nghĩ đến cái gì đó, nhìn về phía Giản Bác nói: "Địch Nguyên là người như thế nào?"  

 

Giản Bác tiện tay vung ra, một bức tranh xuất hiện trước người, bên trong miệng nhét đầy thịt, lầu bầu nói: "Chính là như vậy".  

 

Bên trong bức tranh có một chàng thanh niên với vẻ mặt hơi lạnh lùng.  

 

Mang đến cho người ta cảm giác rất cứng nhắc.  

 

Khuôn mặt nhìn không ra sướng vui giận buồn, giống như là mặt cương thi, vô cùng mất tự nhiên.  

 

Lúc này Tấn Triết nói: "Đời thứ năm Địch Nguyên là người có tính tình trầm lặng, không thích nói nhiều, cho nên hay thích đi một mình, vô cùng ngột ngạt".  

 

Tần Ninh khẽ gật đầu, nói: "Tìm ra hắn ta là có thể tìm ra Dịch Bình Xuyên sao?"  

 

"Chắc là có thể".  

 

Giờ phút này Tần Ninh lại nghĩ đến một vấn đề khác, nói: "Vậy tại sao tìm ra Giản Bác ngươi lại không thể tìm ra Địch Nguyên?"  

 

Vấn đề này vừa ra, Nhan Như Họa lại là nói: "Ta và Tấn Triết, Giản Bác là người nhập môn cuối cùng, ba người chúng ta thân quen nhau hơn một chút, ba người Địch Nguyên, Dịch Bình Xuyên và Đường Minh nhập môn sớm hơn".  

 

"Mà lại Giản Bác là Thiên Thánh thất phẩm, Tấn Triết là Thiên Thánh tam phẩm, ta hiện tại là Thiên Thánh nhất phẩm, thế nhưng Địch Nguyên lại là cảnh giới Thiên Thánh thập phẩm, Dịch Bình Xuyên và Đường Minh là cấp bậc Thánh Vương".  

 

Nghe thấy lời này, bàn tay của Tề Bác khẽ run rẩy.  

 

Cấp bậc Thánh Vương!  

 

Mấy ngày ngay hắn ta chỉ biết được Thánh Thú tông có chín người.  

 

Một vị tổ sư.  

 

Đời thứ nhất, đời thứ hai, đời thứ ba... Mỗi một đời chỉ có một đệ tử.  

 

Nhan Như Họa là đệ tử đời thứ tám.  

 

Tấn Triết là đệ tử đời thứ bảy.  

 

Giản Bác là đệ tử đời sáu.  

 

Đệ tử đời thứ năm Địch Nguyên là Thiên Thánh thập phẩm, thực lực này tương đương với hai vị vương gia đỉnh cao trong mười vương.  

 

Đời thứ tư chính là cấp bậc Thánh Vương...  

 

Còn có đời thứ ba, đời thứ hai và đời thứ nhất, cùng với... tổ sư của bọn họ nữa!  

 

Ít nhất cũng là Thánh Vương đi?  

 

Một tông chín người.  

 

Năm Thánh Vương?  

 

Giờ phút này Tề Bác chỉ cảm thấy trái tim cũng phải run rẩy.  

 

Bọn họ không cần nói dối.  

 

Từ những gì mình được chứng kiến, thật sự không cần thiết phải nói dối.  

 

Đại trận hộ tông của Thánh Thú tông có thể mạnh mẽ chống cự được sự tấn công của Thiên Thánh, vô cùng bá đạo.  

 

Bên trong Thánh Thú tông có được Thánh Vương, giống như thật sự có khả năng...  

 

Giờ phút này Tề Bác chỉ im lặng nghe bốn người nói chuyện.  

 

Bốn vị này, vẫn nên tranh thủ thời gian đưa tiễn đi thì hơn.  

 

Có trời mới biết, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.  

 

Lúc này năm người đang ăn cơm, bên ngoài quán rượu lại vang lên những tiếng ồn ào.  

 

Mà không bao lâu sau, những tiếng bước chân bình bịch vang lên.  

 

Một tiếng bịch đột nhiên vang lên.  

 

 


 

Bình Luận (0)
Comment