*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ba người Tề Phương Vũ, Tề Hồi Minh, Tề Diệp lại đang tụ tập một chỗ.
"Đại ca, chiêu này của huynh đúng là lợi hại!", Tề Diệp nhìn về phía Tề Phương Vũ, khẽ cười nói: "Tề Tư Tư kia gả cho thập hoàng tử, coi như cha đã bị trói lên thuyền của thất hoàng tử rồi".
"Tam đệ, người vui vẻ nhất vẫn là đệ đi? Có thể cưới Tề Uyển Nhi, huynh thấy tên nhóc đệ mới là vui vẻ nhất".
Tề Phương Vũ khẽ mỉm cười nói.
"Tiếp theo chỉ cần chờ hai tên ngốc kia bị lừa thôi!", Tề Phương Vũ cười nói: "Tuy thất hoàng tử còn trẻ, thế nhưng lại rất có thiên phú, khả năng trở thành Thánh Chủ cực lớn, nhưng cha lại cứ ngu xuẩn mãi..."
"Lần này huynh thấy cha không sống được quá lâu mới có thể khuất phục!"
Giờ phút này, nghe cách nói của ba huynh đệ thì hoàn toàn không xem Tề Khánh như phụ thân, mà dường như còn đang chờ mong Tề Khánh chết nhanh hơn!
"Báo!"
Bên ngoài phòng, đột nhiên có một người chắp tay nói: "Ba vị thế tử gia, Tề Tư Tư đã rời khỏi vương phủ..."
"Xem ra con cá mắc câu rồi!"
Tề Phương Vũ cười nói: "Nhị đệ, đi thông báo cho thập hoàng tử điện hạ chờ trong Hồn Vương quận xem đi!"
"Vâng!"
Giờ phút này Tề Phương Vũ nhìn về phía Tề Diệp, khẽ cười nói: "Tam đệ, có muốn đi xem một vở kịch không?"
"Đại ca, huynh nói đi!"
Tề Phương Vũ kề tai nói nhỏ.
Những tiếng cười lạnh lẽo vang lên trong phòng.
Mà giờ phút này, Tề Bác đang lo lắng chờ đợi trong từ đường.
Bóng đêm ở chân trời đang dần sáng tỏ.
Một bóng người vội vã đi vào trong từ đường.
"Tứ đệ, Tư Tư tỷ đâu?"
Tề Diệp giờ phút này lo lắng nói.
"Hừ, mắc mớ gì tới ngươi?", Tề Bác khẽ nói.
Hắn ta và ba người Tề Diệp, Tề Hồi Minh, Tề Phương Vũ không phải cùng một mẹ.
Trước kia, hắn ta luôn coi ba người như huynh trưởng ruột thịt.
Thế nhưng lần này hắn ta đã hiểu ra.
Đều là đồ chó cả!
"Ta vừa nhận được tin tức, bây giờ thập hoàng tử điện hạ đang ở Hồn Vương quận, có phải Tư Tư tỷ đến Hồn Vương quận rồi không?"
"Cái gì!"
Tề Bác lập tức đứng dậy.
"Đại ca và nhị ca đã đi rồi, tứ đệ, hai người các ngươi... quá làm bậy...", giờ phút này Tề Diệp tức giận nói: "Nếu ngươi thật sự không đồng ý thì ta tặng Uyển Nhi cho ngươi là được, sao ngươi có thể để Tư Tư tỷ rời đi một mình chứ?"
Tề Bác lập tức hoảng hốt.
"Nhưng ngươi cũng đừng sốt ruột, đại ca cùng nhị ca đã đi, nếu chúng ta tranh thủ thời gian, có khi sẽ theo kịp!"
"Nếu chậm, chỉ sợ thập hoàng tử sẽ làm ra chuyện gì..."
Nghe thấy lời này, Tề Bác lập tức luống cuống.
"Tam ca, đi mau!"
"Được!"
Nhìn thấy Tề Bác nhanh chóng rời đi phía trước, Tề Diệp liền nhếch miệng cười.
Mà cùng lúc đó, Tề Tư Tư đi đường suốt đêm, cuối cùng đã đi đến Hồn Vương quận.
Trong Hồn Vương phủ.
Tề Tư Tư trực tiếp tiến vào, cũng không có ai ngăn cản.
Dù sao vương gia Tề Hồn quen biết với vương gia Tề Khánh, Tề Tư Tư không chỉ đi vào Hồn Vương phủ một lần.
"Ngọc Phong đại ca đâu?"
Tề Tư Tư vừa vào đã hỏi.
"Đại thế tử đang ở trong biệt viện của mình!"
Tề Tư Tư không nói hai lời, trực tiếp đi tìm Tề Ngọc Phong.
Bên trong một biệt viện, Tề Tư Tư đẩy cửa vào.
Lúc này Tề Ngọc Phong đang ngồi trong phòng, nhìn thấy Tề Tư Tư đến thì sững sờ.
"Tư Tư muội muội, muộn tới làm gì vậy?"
Tề Tư Tư nhìn về phía Tề Ngọc Phong, nói thẳng: "Ngọc Phong đại ca, huynh... huynh có thích ta không?"
Tề Tư Tư lấy dũng khí nói.
Tuy tính tình cô ấy tương đối sáng sủa, thế nhưng chuyện như thế cũng không tiện mở miệng.
"Hả?"
Khuôn mặt tuấn tú của Tề Ngọc Phong đỏ ửng, lúc này hắn ta nâng chén trà lên, thấp thỏm nói: "Tư Tư muội muội, uống nước trước đi..."
"Muội... sao đột nhiên lại hỏi ta điều này?"