*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắc mặt Thất hoàng tử rất khó coi, chuyện này không xử lý tốt, ngược lại làm Thánh Chủ phái người ra tay.
Hỏi tội là khó tránh khỏi.
Chỉ là may mắn vẫn bảo vệ được tính mạng.
Đây là vạn hạnh trong bất hạnh!
Giờ phút này, ánh mắt của rất nhiều võ sĩ mặc ngân giáp tụ lại trên người Tần Ninh.
Hai người Lý Bình Sinh và Sở Phong Vân cũng nhìn chằm chằm Tần Ninh.
"Bó tay chịu trói!"
Quát một tiếng, âm thanh chấn động như sấm.
Sắc mặt ba người Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa trở nên trắng nhợt.
Tề Quân Vệ của thánh quốc Đại Tề.
Uy phong cỡ này, cho dù là Thiên Thánh bát phẩm như Giản Bác cũng có cảm giác khó mà chống đỡ.
Áp bách kinh khủng không phải người thường có thể chịu đựng.
Lúc này, Tần Ninh lại mỉm cười: "Tề Quân Vệ của thánh quốc Đại Tề, phong cảnh y hệt năm đó".
"Thánh Chủ không ra, phái các ngươi đến đuổi Tần Ninh ta phải không?"
Giờ phút này, ánh mắt Tần Ninh lạnh lùng nhìn về phía Lý Bình Sinh và Sở Phong Vân kia, thản nhiên nói: "Hôm nay, ta tru sát Tề Nhạc là tất yếu, ai dám ngăn trở, ta giết người đó".
Dứt lời, là một khoảng yên tĩnh dài dằng dặc.
Ai cũng không biết, dưới tình huống như vậy, vì sao Tần Ninh vẫn còn tự tin như thế?
Mà lúc này, ánh mắt hai người Lý Bình Sinh và Sở Phong Vân nhìn Tần Ninh cực kỳ lạnh lùng, như thể là hai cỗ máy giết chóc, không có một chút tình cảm.
Bọn họ nhận được mệnh lệnh là cứu Thất hoàng tử Tề Nhạc, sau đó tru sát Tần Ninh.
Mặc kệ Tần Ninh có thân phận thế nào, bối cảnh ra sao, giết là được.
Giờ phút này, bàn tay hai người vung lên.
Từng bóng võ giả của Tề Quân Vệ chợt tới gần Tần Ninh.
Mà thấy cảnh này, khóe miệng Tần Ninh vẫn mỉm cười, ngón tay hơi hơi uốn lượn, trước người hắn, Vẫn Nhật Cốt Cầm đột ngột hiện ra.
Cùng lúc đó, ba người Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa cũng lại gần Tần Ninh.
Từng đám Tề Quân Vệ ra tay, trên trăm người đứng phía trước trong nháy mắt quyết đoán lao ra.
Rầm rầm rầm...
Trong chớp mắt, trên đường cái, tiếng nổ vang lên bốn phía.
Mà lúc này, một mùi máu tươi nồng đậm truyền tới.
Bóng Tề Quân Vệ dường như mất đi động tĩnh trong tiếng nổ ấy.
Hai người Lý Bình Sinh và Sở Phong Vân cùng nhíu mày, sắc mặt khó coi.
Sương mù tản ra, mọi người chỉ thấy trên đường phố nhiều thêm một người đứng trước mặt bốn người Tần Ninh, trong tay cầm một thanh loan đao.
Máu tươi tí tách chảy xuống từ mũi nhọn của lưỡi đao.
Nhìn kỹ lại, đó là một thanh niên ước chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, người mặc áo xám, lưng đeo một chuôi vỏ đao.
Nhìn lại thanh đao này, nó không hề dày rộng, thân đao hơi uốn lượn, nhưng lại cho người ta cảm giác cực kì nặng nề.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều ngẩn người.
"Địch Nguyên sư huynh!"
"Nhất Tự sư huynh".
"Hũ Nút!"