Năm đó, vị cao nhân kia tạm thời ở lại trong nhà cũ của Tề gia, lúc đó, tộc trưởng Tề gia đã đặc biệt quét dọn một viện riêng biệt cho người đó, sau này, khi vị cao nhân ấy rời đi, tất cả mọi thứ trong biệt viện vẫn còn nguyên như cũ.
Trong tổ huấn cũng có ghi lại.
Bất kỳ kẻ nào cũng không được đụng vào những thứ bên trong tổ trạch, nhất là viện riêng biệt kia.
Điều này, cho dù là Tề Hạo có thể cũng không biết.
Chỉ khi nào Tề Hạo thoái vị, trở thành sức mạnh ngầm của Đại Tề, sống ẩn dật thì mới có thể biết được tin tức này.
“Dẫn ta đi nhìn xem, ta đi lấy một vài thứ”.
“Vâng vâng vâng!”
Lúc này, Tề Phi Vân run rẩy đứng dậy.
Ba người Tề Hạo, Tề Hành, Tề Hoàn cũng âm thầm lau mồ hôi lạnh.
Tuy rằng không biết tại sao lại thế này.
Nhưng mà hiện tại, tên ngốc cũng có thể nhìn ra, người tên Tần Ninh này chắc chắn là có thân phận địa vị cực kỳ lớn ở đây.
Mà cái địa vị này đủ để doạ chết một vị Thánh Vương.
Nếu thật sự là như vậy thì đó là sự tồn tại khủng khiếp đến nhường nào?
Mang theo nỗi sợ hãi, mấy người đi theo Tần Ninh rời đi.
Còn mấy người Địch Nguyên, Giản Bác vẫn ở lại bên trong đại điện, tiếp tục điên cuồng ăn uống.
Bên ngoài điện, thân hình Xích Vũ Thiên Phong Điêu mở rộng, nháy mắt đã hoá thành kích thước trăm mét, chở Tần Ninh đi ngắm nhìn phong cảnh.