*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tần Ninh mỉm cười đáp: "Vậy ngươi cứ thử xem sao!"
Nói xong, Tần Ninh đằng đằng sát khí bước ra.
Một dao động khủng bố càn quét.
"Ngươi có dám tiếp thử một chiêu của thứ xa hoa đẹp đẽ này không?"
Tần Ninh hét lên, nắm chặt tay, một trường thương Thánh Long ngưng tụ ra.
Trường thương dài ba mét, mũi thương là đầu rồng, đuôi thương là đuôi rồng, khí tức bàng bạc nổ tung mà ra, xé rách hư không, xuất hiện ngay trước mặt Huyết Lạc Vương.
Bành...
Huyết Lạc Vương vung tay đánh ra, nhưng ngay sau đó đã có tiếng nổ tung vang vọng.
Bàn tay hắn ta nổ bể, toàn máu là máu.
Tiếng nổ kịch liệt đùng đoàng khắp nơi.
Tiếng xì xèo vang vọng không ngừng, chỉ thấy bàn tay Huyết Lạc Vương tràn ngập máu, giống như bị ăn mòn, phát ra làn sương trắng, lại còn tỏa ra mùi hôi.
"Cảm giác thế nào?"
Tần Ninh cười hỏi.
"Khốn kiếp!"
Huyết Lạc Vương nhất thời giận sôi, khí huyết dâng trào, ngay sau đó, thân thể hắn ta tỏa ra ánh sáng máu chói lọi, bộc phát một lực áp bác mạnh mẽ về phía Tần Ninh.
Thấy cảnh này, Tần Ninh chỉ mỉm cười.
"Áp bách của cấp bậc Thánh Vương mà Huyết Ma tộc các ngươi cũng có luôn!"
Tần Ninh lúc này ngưng tụ vô số sức mạnh trong cơ thể, đứng ở đỉnh núi như một vị Đại Thánh, quanh thân là ánh sáng xoay vòng.
"Tiếc là áp bách của Thánh Vương tam hiền như ngươi sao có thể bằng được áp bách của mạch Thánh Long?"
Tần Ninh vừa nói xong, khí tức trong cơ thể lập tức bùng nổ ra.
"Chấn!"
Tiếng quát rơi xuống, chỉ thấy trên đầu Tần Ninh xuất hiện một con rồng đang phiêu đãng.
Cũng không phải được tạo ra từ thánh khí của mạch Thánh Long.
Mà là long hồn từ bản thân Tần Ninh.
Nhưng long hồn của lúc này lại hoàn toàn khác biệt so với phượng hồn của Tần Ninh.
Long hồn kia dài trăm trượng, toàn thân tỏa ra hào quang tím vàng, hơn nữa lúc bay lượn trên đỉnh đầu Tần Ninh thì lại tạo ra một khí thế như muốn xé rách thiên địa, muốn giật hết nhật nguyệt tinh hà xuống đất.
Long hồn đã nảy sinh biến hóa khác hẳn lúc trước.
Trong nháy mắt, áp bách long hồn khuếch tán mạnh mẽ.
Uy áp càn quét ra, Huyết Lạc Vương cảm thấy bản thân như đang chìm trong bùn lầy.
Mà khí tức hồn phách của hắn ta thì bị một con rồng lớn trói buộc, căn bản không thi triển ra nổi.
Loại cảm giác này thật sự rất đáng sợ.
Giống như một người trưởng thành bị một đứa trẻ con trói bằng cành mận gai vậy.
Tuy hắn ta mạnh mẽ vô cùng, nhưng cành mận gai trong tay Tần Ninh lại khiến cho hắn ta không thi triển ra được chút sức lực nào.
Mà cành mận gai này còn đang không ngừng co lại.
Trong phút chốc, ánh mắt Huyết Lạc Vương lộ ra mấy phần sợ hãi.
Nếu còn tiếp tục thì hắn ta sẽ chết mất.
"Huyết Linh Hỗn Độn Quyết!"