*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Sau đó chúng con rời đi, con còn thấy sư tổ khóc đến đứng không vững, ôm di thể của tổ sư gia gào khóc, vô cùng cảm động".
Mà Tần Ninh nghe vậy thì sắc mặt cứ đen rồi lại trắng.
Dịch Bình Xuyên này miêu tả thật quá.
Hắn đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh này rồi.
Trong một đại điện.
Ôn Hiến Chi bày lột xác đời thứ hai của hắn ra trước mặt Hạo Thiên, Y Linh Chỉ, Đường Minh, Dịch Bình Xuyên.
Kể lại chuyện ngày xưa của họ...
Nói ra điểm thầm kín, kìm lòng không được, quỳ xuống khóc òa...
Tần Ninh lúc này ngày càng trầm mặt lại.
Cái thằng nghiệt tử thối tha này!
Đầu óc có vấn đề à?
Coi lột xác của hắn như là vật trưng bày? Cho đồ tử đồ tôn xem?
Còn gào khóc, ôm lột xác của hắn mà gào khóc?
Dịch Bình Xuyên giờ phút này còn đang hùng hồn miêu tả.
"Lúc ấy con còn quá nhỏ nên không nhớ rõ, nhưng cảm giác là nước mắt nước mũi của tổ sư gần như đều dán lên di thể của tổ sư gia rồi ấy..."
"Nhưng nói gì thì nói, tổ sư gia có cả di thể, vậy sao người lại thay được một thân thể khác vậy ạ?"
Vào giờ phút này, Dịch Bình Xuyên quay người, một mặt tò mò nhìn Tần Ninh.
Nhưng đón nhận hắn ta chỉ là ánh mắt lạnh lẽo của Tần Ninh.
"Địch Nguyên!"
"Giản Bác!"
"Tấn Triết!"
"Nhan Như Họa!"
Tần Ninh trực tiếp mở miệng nói: "Ta thấy thần trí của Dịch Bình Xuyên không ổn lắm, bốn người các ngươi đưa hắn ta ra ngoài cho hắn ta tỉnh táo lại đi".
"Dạ?"
Dịch Bình Xuyên sững sờ.
Sao vậy? Hắn ta rất tỉnh táo mà.
Mà đám Địch Nguyên nghe được thì đều cười khà khà.
Dịch Bình Xuyên có cái tật nói rất lắm.
Nói dài, nói dai sẽ thành nói dại!
Ngay trước mặt tổ sư gia mà dám nói tổ sư làm này làm kia với di thể của tổ sư gia...
Bọn họ nghe không cũng thấy nổi da gà.
Có người bình thường nào đi ôm di thể của sư tôn mình gào khóc, lại còn nước mắt nước mũi... Bọn họ đều có thể cảm nhận được!
Tổ sư gia không thấy ghê tởm mới lạ đấy!
Thế mà hắn ta lại cứ không chút để ý, cứ ở đó mà cười cười nói nói.
Tần Ninh lần nữa nói: "Ghi nhớ, dám phản kháng, trực tiếp đánh chết là xong."
"Tiểu Phong, ngươi đi trông coi một chút, cái tên Đại Thánh Vương này mà dám phản kháng, ngươi trực tiếp giết luôn!"
Dịch Bình Xuyên giờ phút này một mặt ngơ ngác.
"Tổ sư gia, con oan quá..."
"Mang ra ngoài!"
Bốn người Địch Nguyên vội vàng kéo Dịch Bình Xuyên ra ngoài.
Lúc này, Tần Ninh chỉ thấy đau đầu.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đi lên.
"Là lột xác của chàng sao?"
Vân Sương Nhi kịp phản ứng lại, hỏi.
Lúc Tần Ninh rời khỏi đại lục Vạn Thiên, cũng đã dung hợp với lột xác Cửu U Đại Đế của kiếp thứ nhất, trực tiếp đột phá.
Đó là thứ Tần Ninh để lại sau mỗi lần lịch kiếp, là lĩnh ngộ của cả kiếp đó.
Đời thứ nhất của Tần Ninh đã đặt lột xác vào mộ U Vương, cũng khiến Ma tộc không tìm ra được.
Tần Ninh vô cùng coi trọng lột xác.
Thực ra, vốn dĩ sau chín đời chín kiếp, đến đời thứ chín viên mãn, chín lột xác có thể lập tức tập trung khiến cho Tần Ninh quay về trạng thái đỉnh cao, trở thành Thần Đế, kết thúc lịch kiếp.
Nhưng đến đời thứ chín không được viên mãn, hắn bị người hại.
Dựa vào Phong Thần Châu, hắn mới có được ký ức của các kiếp rồi trở thành Tần Ninh của hiện tại!
Đây là đời thứ mười!
Cho nên bây giờ hắn phải dung hợp hết toàn bộ chín lột xác của chín kiếp thì mới coi như xong số mệnh Cửu Mệnh Thiên Tử!
Cho dù đời thứ chín thành công thì lột xác của đời đó cũng phải được bảo tồn.
Vì vậy hắn mới cực kỳ nhấn mạnh.