Phong Thần Châu

Chương 4630

 “Ta cười vì lần này ta còn đang lo các ngươi chạy mất, nhưng nhìn thấy các ngươi để lại dấu vết ở đây thì ta cũng biết là các ngươi không hề bỏ chạy. Trong thánh cảnh Vị Ương này có căn cơ của Ma tộc các ngươi sao?”  

 

“Là thứ gì mà lại khiến cho các ngươi không nỡ rời đi, biết rõ ta sẽ đưa người tới giết mà còn không chạy trốn vậy?”  

 

Lời nói của Tần Ninh ẩn chứa mấy phần hờ hững và lạnh lùng: “Ta sẽ cho các ngươi thấy ta đồ sát Ma tộc như thế nào!”  

 

Giờ phút này, bóng đen kia phẫn nộ bừng bừng, đồng thời cũng lộ vẻ mỉa mai, chế giễu.  

 

“Vậy ngươi phải giữ được mạng của mình trước đã”.  

 

Bóng đen dần dần biến mất.  

 

Một kích đột ngột đó đã dùng toàn bộ sức lực của hắn ta.  

 

Mà lúc này, Tần Ninh từng bước đi xuống đài đá, ra khỏi trận pháp.  

 

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi một trái một phải đi lên đỡ Tần Ninh.  

 

“Sư tôn...”  

 

“Ta không sao!”  

 

Tần Ninh lúc này thở ra một hơi, lỗ máu trong ngực đã biến mất, chỉ để lại một dấu hiệu hắc ám cực đậm.  

 

“Lão già Thiên Chấn Thương này...”  

 

Thạch Cảm Đương hùng hổ nói: “Ông đây chắc chắn sẽ lột da lão ta!”  

 

Nghe vậy, Tần Ninh mở miệng nói: “Thiên Chấn Thương chưa chắc đã hợp tác với Ma tộc, nhưng cũng có khả năng. Xem ra Ma tộc đã tạo ra một tấm lưới lớn để chờ chúng ta nhảy vào”.   

 

Nghe vậy, mấy người đều gật đầu.  


 

“Đã vậy thì phải nhảy vào thôi”.  

 

Tần Ninh lại nói: “Cũng may là bọn chúng chưa đi”.  

 

Lúc này, sắc mặt đám người Tề Hạo, U Hồn Thiên đều không được dễ coi.  

 

Xuất phát bất lợi!  

 

Không ai ngờ rằng Thiên Chấn Thương lại rút tay vào thời khắc cuối cùng, khiến cho Tần Ninh bị trận pháp đả thương.  

 

Điều càng bất ngờ là trong trận pháp lại có một chiêu của Ma tộc.  

 

Tần Ninh lúc này nói tiếp: “Tru sát Ma tộc, cướp đoạt chí bảo của thánh cảnh Vị Ương, lần này các vị cần cẩn thận”.  

 

“Được!”  

 

“Đã rõ!”  

 

Mà giờ khắc này, cửa lớn mở rộng, các thế lực khác lần lượt tiến vào trong.  

 

Tần Ninh nhìn cửa lớn, nhẹ nhàng thở ra.  

 

“Càng ngăn cản ta thì càng chứng minh là các ngươi chột dạ, rốt cuộc là có thứ gì mà các ngươi không muốn cho ta thấy đây?”  

 

Lúc này, Tần Ninh bước ra, dẫn đầu đoàn người đi vào thánh cảnh Vị Ương...  

 

Xuyên qua cửa lớn, bốn phía trời đất là một mảnh mịt mù.  

 

Sau khi mịt mù qua đi là một cánh rừng xuất hiện.  

 

Nhìn thấy cánh rừng này, tất cả mọi người đều sững sờ.  

 

Dãy núi trước mặt nhìn giống hệt dãy núi bọn họ đang đứng.  

 

Một trăm linh tám ngọn núi, xung quanh có tám ngọn sáng chói nhất.  

 

Lúc này, tất cả đều không hiểu tình huống.  

 

“Đây... là thánh cảnh Vị Ương?”, Tề Hạo xuất thần nói.  

 


“Các ngươi có thể hiểu đây là một không gian khác”.  

 

“Ví dụ như thế gia Linh Vũ, tộc Đoạn Tình là những thế lực lánh đời, nhưng thực ra là do lão tổ Thánh Đế của bọn họ tạo ra thánh cảnh và ở trong thánh cảnh”.  

“Có lẽ thánh cảnh của thế gia Linh Vũ ở ngay bên trong thánh quốc Đại Tề các ngươi ấy chứ, nhưng là ở một không gian khác”. 

Bình Luận (0)
Comment