*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Khổ Nham, bị giết mười bảy vạn năm trước…”
Tần Ninh cứ như vậy đi tiếp, đào lên từng tấm bia đá một.
Những tấm bia đã kia được sắp xếp chỉnh tề thành hàng.
Cuối cùng nhìn lại, ước chừng có hơn trăm tấm.
Hơn trăm tấm bia đá, hơn trăm vị Thánh Đế bị Vị Ương Thánh Đế giết chết.
Mà giờ phút này, Tần Ninh bình tĩnh đứng ở trung tâm của những tấm bia mộ.
Thời gian dần dần trôi qua, trong vùng đất trũng của dãy núi yên tĩnh lạ thường.
Dường như Tần Ninh đã không còn kiên nhẫn để chờ đợi nữa, bàn tay hắn nắm lấy mũi kiếm, máu tươi nhè nhẹ chảy ra, tí tách rơi trên mặt đất.
Ngay sau đó, trong vùng đất trũng xuất hiện hiện tượng kỳ lạ.
Những tấm bia mộ kia giống như là hoá thành những bóng người, đứng yên tại chỗ.
Hơn trăm bóng người, hơn trăm vị Thánh Đế, đứng thẳng tắp xung quanh Tần Ninh, dáng vẻ vô cùng kinh ngạc.
Đến cuối cùng, hơn trăm người đều nhìn về phía Tần Ninh, bọn họ nhận ra hắn không giống với bọn họ.
Trong đó có một ông lão nhìn Tần Ninh, mở miệng nói: “Là ngươi gọi tử hồn của chúng ta ra?”
Ông lão vừa mở miệng, trong nháy mắt, cả dãy Khô Huyết, mỗi một ngọn núi, cho dù là ngọn núi cao vạn mét, hay ngọn núi cao trăm mét cũng đều run rẩy, giống như là muốn nổ tung hoàn toàn, cả dãy Khô Huyết như muốn sụp đổ.
Tần Ninh nhìn về phía ông lão cười nói: “Ly Viên Thánh Đế!”
“Đừng kinh ngạc như vậy, ta cũng không có ý xấu, nếu không, ta đã không gọi hồn các ngươi trở về, mà trực tiếp xoá bỏ tử hồn của các ngươi!”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của rất nhiều vị Thánh Đế đều trở nên lạnh lùng.
Mặt đất của dãy Khô Huyết vỡ ra, từng ngọn núi sập xuống.
Tử hồn của trăm đế đồng thời tức giận.
Bởi vì bọn họ bị một vị hậu bối Thiên Thánh khiêu khích uy nghiêm của mình!
Đối với việc này, Tần Ninh cũng không để ý, hắn nói tiếp: “Nếu như các ngươi kiêu căng bướng bỉnh như thế, dãy Khô Huyết này sẽ sụp đổ, mà các ngươi cũng sẽ sụp đổ và chết hoàn toàn, tử hồn các ngươi ở lại nơi này, cũng không thể nào ngưng tụ lại được”.
Lời này vừa nói ra, khí tức của trăm vị Thánh Đề đều thu bớt.
Mà chấn động khác thường trong dãy Khô Huyết cũng dần dần tiêu tan.
Các võ giả đang ở trong dãy Khô Huyết lại trợn mắt há hốc mồn.
Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?
Giờ phút này, sâu trong dãy núi, trong vùng đất trũng, hơn trăm bóng người đứng đó, dáng vẻ khác nhau.
Có người nhìn qua thì giống như một ông lão đã gần đất xa trời.
Có người lại vô cùng trẻ tuổi.
Cũng có một số khác có thần thái khác nhau, trang phục càng muôn hình muôn vẻ, không hề trùng với người nào.
Trên thực tế, người có thể đạt được tới cấp bậc Thánh Đế đã là người đứng ở trên đỉnh của Hạ Tam Thiên, mỗi một vị đều là nhân vật lớn, chấn động đất trời.
Mà lúc này cũng đủ để nhìn ra, những người này mạnh mẽ đến mức nào.
Cho dù là sau khi chết đi, trong lòng dâng lên lửa giận, cả dãy Khô Huyết cũng chấn động theo.
Lúc này, vị Ly Viên Thánh Đế bị Tần Ninh nhắc đến tên kia đưa mắt đánh giá.
“Tuổi còn trẻ mà đã biết đến nơi này, ngay cả những năm gần đây, những Ma tộc ngủ đông ở đây cũng không phát hiện ra nơi này”.
Ly Viên Thánh Đế lại nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Tần Ninh nghe vậy thì mỉm cười nói: “Muốn làm giao dịch với các vị mà thôi”.
“Giao dịch?”
Một vị Thánh Đế nhìn qua có vẻ cực kỳ trẻ tuổi cười nói: “Làm giao dịch với tử hồn sao?”