*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhưng nếu nghĩ theo chiều ngược lại, thì chẳng phải là… ngốc nghếch sao?
Lúc này Thạch Cảm Đương lại rất thích.
Dường như có thêm một đệ tử hay lải nhải hơn hắn ta khiến hắn ta cảm thấy hình như mình… rất thông minh.
Lúc này một người một thú lại bắt đầu tìm kiếm.
Sau đó Ôn Hiến Chi ngồi bệt dưới đất.
“Không tìm nữa không tìm nữa…”
Ôn Hiến Chi xua tay nói: “Sư tôn nói rồi, người tu hành phải dựa vào bản thân, không được dựa vào vật bên ngoài, những thứ này có tốt đi chẳng nữa thì ta cũng không cần”.
Huyết Thể Thanh Thiên Giao cạn lời nói: “Không tìn được thì không tìm được, nói mình trở nên thanh cao như thế làm gì?”
“…”
Sau đó một người môt thú chuẩn bị bỏ đi.
Nhưng đúng lúc này, ở vị trí lối vào địa cung Linh Nguyệt xuất hiện mười mấy bóng người.
Mười mấy người đó chặn Ôn Hiến Chi lại.
“Ố?”
Ôn Hiến Chi nhìn về phía mười mấy người nhưng không quan tâm, cười nói: “Thế gia Linh Vũ, tộc Đoạn Tình, động thiên Kính Nguyệt, Mặc Vân thị, Thiên Võ đạo…”
“Đều đến đầy đủ rồi hả?”
Lúc này trong cơ thể mười mấy bóng người đều thể hiện ra khí thế cường mạnh.
Nhưng mười mấy người này đều mặc áo choàng che kín cơ thể, khiến người ta không nhìn rõ khuôn mặt thật sự.
“Ôn Hiến Chi, giao thánh bảo của địa cung Linh Nguyệt ra đây”.
Một giọng nói thăng trầm vang lên.
Nghe thấy giọng nói thăng trầm đó, Ôn Hiến Chi lại cười he he nói: “Động Thiên Linh Vũ, ngươi giữ thể diện chút đi được không?”
“Bên ngoài đồn rằng trong trận chiến Ma tộc, ngươi đã chết trận, hóa ra ngươi chưa chết mà trốn chui trốn lủi!”
“Năm đó sư tôn ta nói năm phương truyền thừa cố hết sức chống lại ma tộc, cho tổ tiên các ngươi thề độc mới tha cho cái mạng chó các ngươi, nếu để sư tôn ta biết các ngươi lại qua mặt sư phụ ta, ngươi nói xem sẽ thế nào?”
Động Thiên Linh Vũ!
Lúc này vẻ mặt Linh Vũ Ngạn và Linh Vũ Thanh Phong dẫn đầu thế gia Linh Vũ đều biến sắc.
Động Thiên Linh Vũ.
Năm vạn năm trước thế gia Linh Vũ dường như là trụ cột, thực lực cường mạnh.
Nhưng năm vạn năm trước, trong thánh vực Thiên Hồng, ma tộc xuất hiện, họ đã lụi bại trong trận chiến đẫm máu.
Sao có thể…
“Ôn Hiến Chi, nếu sư tôn ngươi còn sống, thì sớm đã phải xuất hiện giết ta rồi. Ta giả chết cũng là để thử nghiệm, sư tôn của ngươi có còn sống hay không, bây giờ xem ra hắn đã chết rồi”.
Giọng thăng trầm đó lại nói tiếp: “Nếu đã vậy, ngươi… không có gì đáng để chúng ta phải sợ cả”.
“Lần này thánh cảnh Vị Ương xuất thế, ngươi tưởng rằng là ngẫu nhiên sao? Chúng ta chỉ muốn mượn tay ngươi mở nơi này, lấy được mọi thứ năm xưa của thánh cảnh Vị Ương thôi”.
“Giao thánh bảo mà ngươi lấy được ở đây ra, chúng ta sẽ tha chết cho ngươi”.
Nghe thấy lời này, vẻ mặt của Ôn Hiến Chi trở nên lạnh lùng.
“Giao cái ông nội nhà ngươi!”
Lúc này thánh lực trong cơ thể Ôn Hiến Chi khí thế hào hùng, cuồn cuộn tuôn ra, hừ nói: “Từ lâu ta đã biết không thể tha mạng cho các ngươi, nhưng tiếc rằng sư tôn mềm lòng cho mấy phương truyền thừa các ngươi sống đến ngày nay”.
Lúc này, một giọng nói âm lạnh khác vang lên.
“Ôn Hiến Chi, giao chí bảo ra, chúng ta sẽ không làm khó ngươi”.