Thiên Nghiêm Tùng bước ra, lên tiếng: “Đạo chủ nhà chúng ta đúng là vì bất mãn với ngươi nên lúc đi vào thánh cảnh Vị Ương đã đánh lén ngươi một chiêu, nhưng... ngươi muốn xả hận thì cũng đừng nói xấu hai người chúng ta như vậy chứ. Đường Minh... chúng ta không biết là ai!”
“Ờ...”
Tần Ninh đột nhiên “tỉnh táo” lại, nói: “Ngươi không nhắc thì ta cũng quên luôn đấy, lúc vào đây Thiên Chấn Thương còn cố tình buông tay ra trước, đánh lén ta cơ mà!”
“Cộng cả chuyện này vào thì các ngươi đúng là càng đáng chết!”
Lúc này, Võ Dương khẽ quát: “Tần tông chủ, đừng có khinh người quá đáng, muốn giận cá chém thớt à, ngươi có giỏi thì đi tìm đạo chủ của chúng ta đi?”
“Ngươi biết hắn ta ở đâu à!”
Tần Ninh lại mỉm cười: “Thế thì phải giữ lại chút hơi thở cho ngươi thôi”.
Nghe thế, sắc mặt hai người kia hết tái lại xanh.
“Sợ à?”
Tần Ninh cười nói: “Sợ cái gì, bên cạnh ta giỏi lắm cũng chỉ có Tề Phi Vân và U Hồn Thiên là Đại Thánh Vương mà thôi, ngươi sợ cái gì? Tới đây giết ta là được”.
“Tần Ninh!”
“Ngươi chán sống rồi!”