Võ Tường bị chiêu đạp kia tấn công, xương cốt toàn thân gần như đứt gãy, thất khiếu chảy máu.
“Chưa chết sao?”
Tần Ninh hơi sửng sốt, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là vì chưa dung hợp võ ý?”
“Nếu vậy...”
Nhất thời, trong cơ thể Tần Ninh lại tuôn ra thêm một ý cảnh khủng bố.
Ý cảnh khủng bố đó ngưng tụ ra giữa, bộc phát ra một khí tức làm người sợ hãi.
Giống như giữa trời đất chỉ có một cước kia của Tần Ninh.
Hơn nữa, nhìn kỹ sẽ thấy giống như đang phải gánh chịu cả trời đất, có thể giáng xuống bất kỳ lúc nào, đánh chết Võ Tường dưới chân.
“Khụ khụ...”
Vào giờ phút này, Võ Tường phun ra máu tươi, sắc mặt trắng bệch, khung xương cả người như muốn tan ra thành từng mảnh.
“Chết tiệt!”
Giờ phút này, Thiên Chấn Thương quát khẽ một tiếng, lại thêm một nắm đấm lớn trực tiếp phủ xuống người Tần Ninh.