*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Bị Tần Ninh giết.
Phong cấm tại đây.
Lúc này từng bóng hình mở đôi mắt.
Nhìn sang một đoàn trăm người, mười một bóng hình đều hiện ánh mắt ngạc nhiên.
“Các ngươi là ai?”
Bóng hình dẫn đầu ngồi khoanh chân trên đỉnh cung điện đá, bóng hình hư ảo phát ra hào quang màu trắng, cất giọng không giận không vui nói.
“Là người đến lấy truyền thừa mà các ngươi để lại”.
Tần Ninh thản nhiên nói.
Nghe thấy lời này, ánh mắt của hư ảnh dẫn đầu lại hóa thành một luồng sát khí mạnh mẽ phóng ra.
“Truyền thừa Thiên Võ Đạo ta đương nhiên là con cháu đời sau Thiên Võ Đạo đến lấy, các ngươi không có tư cách này, mau chóng rút đi, nếu không, các ngươi sẽ chết chắc!”
Tần Ninh nghe lời này lại bật cười.
“Thiên Võ Phong, cho dù năm đó ngươi là cấp đỉnh phong Thánh Tôn nhưng cũng đã chết, đừng ở đây khoe mẽ!”
“Năm đó chết không tức tưởi hả?”
“Bị Ngự Thiên Thánh Tôn đập một chưởng vỡ đầu, còn dám nói lời ngông cuồng?”
Nghe thấy lời này, đôi mắt Thiên Võ Phong mở trừng trừng nhìn Tần Ninh.
“Làm sao? Nói đến nỗi đau của ngươi hả?”
Tần Ninh lại không quan tâm nói: “Mười một bóng hình, ít nhất có mười một truyền thừa võ đạo, tuy có lợi lớn nhất với người của Thiên Võ Đạo, nhưng những người khác cũng không phải không có chỗ lợi”.
Tần Ninh trầm ngầm một lúc.
“Tề Phi Vân, Tề Chi Vũ, Tề Hạo, U Hồn Thiên, Lý Tín, Sở Hà, sáu người các ngươi lên đi!”
Tần Ninh nói thẳng: “Truyền thừa của sáu Thánh Hoàng cho các ngươi, cho dù có được một hai phần mười sức mạnh cũng đủ cho các người tiến thêm một bước”.
“Còn năm truyền thừa Thánh Tôn còn lại, Hạo Thiên, Y Linh Chỉ, cho hai người, thử xem có thể hồi phục bao nhiêu”.
Nghe thấy lời này, vẻ mặt của Tề Phi Vân và U Hồn Thiên đều ngạc nhiên.
“Tần tiên sinh, cho người bên cạnh Tần tiên sinh trước đi…”
Tề Phi Vân khom lưng nói: “Chúng ta… nếu cuối cùng vẫn còn thì hưởng thụ sau cũng không muộn!”
“Sao thế? Sợ ta hại các ngươi à!”, Tần Ninh cười ha ha nói.
“Không dám không dám”.