*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Từ cảnh giới Thiên Thánh trở thành cảnh giới Thánh Vương.
Hồn áp nhàn nhạt quét qua.
“Đạt cảnh giới Tiểu Thánh Vương rồi?”, Tần Ninh ngạc nhiên nói.
“Vâng!”
Nghe thấy lời này, trong lòng Tần Ninh quả thực kinh ngạc không ít.
Từ cảnh giới Thiên Thánh thất phẩm đạt đến cảnh giới Tiểu Thánh Vương.
Điều này quả thực nằm ngoài kỳ vọng của Tần Ninh đối với Dương Thanh Vân.
“Không tệ không tệ”.
Tần Ninh vỗ vỗ bả vai Dương Thanh Vân, cười nói: “Lần này, cuối cùng cũng đã hoàn thành lời nói hùng hồn trong vòng mười năm đạt đến Thánh Vương của ngươi”.
Dương Thanh Vân ngượng ngùng cười.
Đây là lời hắn ta nói.
Nhưng có thể đi được đến bước này, là Tần Ninh đang thúc đẩy.
Cùng lúc đó, Diệp Viên Viên giống như một đóa sen băng trên núi tuyết, thánh khiết lạnh lùng cao ngạo, từng bước đi ra.
“Cảnh giới Đại Thánh Vương rồi”.
Ánh mắt Tần Ninh mang theo mấy phần kinh ngạc.
Tư chất của Diệp Viên Viên quả thực rất lợi hại, có thể nói hết lần này đến lần khác đổi mới nhận thức của hắn.
“Ha ha...”
Đúng vào lúc này, một tràng cười lớn vang lên.
“Thạch Cảm Đương ta cũng thành Thánh Vương rồi”.
Lúc này Thạch Cảm Đương bước nhanh đến trước mặt Tần Ninh, cười ha ha nói: “Sư tôn, người xem, con trở thành Thánh Vương rồi!”
Tần Ninh cười nói: “Tiểu Thánh Vương à...”
“Thanh Vân cũng thế!”
Lời này vừa nói ra, nụ cười trên mặt Thạch Cảm Đương cứng lại.
“Con Thiên Thánh thập phẩm thành Thánh Vương, hắn thất phẩm thành Thánh Vương?”
Thạch Cảm Đương lẩm bẩm nói: “Sư tôn, có phải người thiên vị không?”
Tần Ninh cũng lười đáp lại với tên nhóc này.