Tần Ninh lại nói thẳng: “Vừa đánh vừa rút đi”.
“Ta đi trước dẫn đường, ngươi và Y Linh Chỉ ngăn cản phía sau, cố trụ một lúc là được”.
Nghe thấy lời của Tần Ninh, mấy người mới yên tâm.
Bọn họ còn tưởng Tần Ninh thực sự định bỏ chạy.
“Các vị, ra tay đi”.
Linh Vũ Lương bước ra một bước, khí thế trong cơ thể bùng lên đáng sợ, ở bên cạnh hắn, có đến mười mấy cường giả cảnh giới Thánh Vương tam hiền, Thánh Vương lục hiền, Thánh Vương cửu hiền.
Những người này đều có được truyền thừa của lão tổ nhà mình, và được tăng cấp vượt bậc.
Thậm chí Linh Vũ Lương cảm thấy hiện nay trong thế gia Linh Vũ, chỉ tính riêng Thánh Vương đã có đến hơn hai mươi người, đủ để vượt qua thời khắc bị Ngự Thiên Thánh Tôn ức hiếp tám vạn năm trước.
Lúc này, hai người Đoạn Sơn Hà và Mặc Vân Diễn đều nổi sát khí bừng bừng, khí tràng cường mạnh của Thánh Hoàng lập tức được phóng ra.
Tần Ninh nhìn ba người với ánh mắt sắc lạnh.
“Là ta hành động quá chậm, chỉ có được truyền thừa của động thiên Kính Nguyệt và Thiên Võ Đạo, để người của ta tăng cấp mấy lần, ba nhà các ngươi không có được, thật đáng tiếc”.