"Cười cái gì mà cười? Đang hỏi ngươi đấy!"
Thanh niên lại nói: "Chỗ này đi vào rồi không ra ngoài được đâu, nói đi, ngươi là ai, sao lại vào đây, muốn làm gì? Ta đã ở chỗ này mấy trăm năm, thế nhưng chưa bao giờ phát hiện ra trên vùng đất lớn trong ngọn núi này lại ẩn giấu cơ quan như thế, ngươi vừa vào đã phát hiện là sao?"
Đối mặt với câu hỏi của thanh niên, Tần Ninh vẫn mỉm cười.
"Còn nữa, năm cây cột vừa rồi ngươi điều khiển là Thiên Vẫn Huyền Thiết đúng không? Ta nhớ rồi, trước khi tiến vào nơi đây ta đã thấy năm cây cột lớn kia, tốt nhất ngươi đừng nắm trong tay, lúc ấy ta đột nhiên hứng khởi tiểu một bãi vào mấy cây cột đó đấy!"
Nghe thấy lời này, Tần Ninh vẫn nhìn về phía thanh niên, khẽ mỉm cười.
Thanh niên đưa mắt nhìn về phía Tần Ninh, trong lòng rất khó hiểu.
"Lão Thanh, tên này... không phải là kẻ ngốc đấy chứ?"
Thanh niên nói thầm: "Làm sao ta nói cái gì, hắn cũng cười vậy!"
"Có lẽ thế, người thường cũng không thể tiến vào nơi đây được...", lúc này một giọng nói hơi già nua vang lên.
Thanh niên tiếp tục nói: "Vậy hắn muốn làm gì?"