Tần Ninh nhìn Ôn Hiến Chi, đây là lần thứ hai hắn nói những lời này: “Ngươi đã nghi ngờ ta là người xấu rồi mà còn dám cùng ta đi tới nơi này sao? Ngươi muốn chết phải không!”
“Nếu ta thật sự là người xấu thì bây giờ… ngươi chính là con cá nằm trên thớt của ta rồi!”
Nghe thấy vậy, Ôn Hiến Chi cười vang, hắn ta nói: “Cho nên nhờ vậy mà ta mới biết ngươi không phải người xấu đó”.
“Tiểu huynh đệ, mau thả ta xuống với!”
“Thả?”
Tần Ninh tặng cho Ôn Hiến Chi một ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng.
“Bây giờ mới biết kêu ta thả ngươi xuống sao?”
“Lúc nãy, ta chỉ là thử ngươi thôi, tiểu huynh đệ, nơi này chính là do Ma tộc thiết kế ra, chính vì như vậy nên ta mới bị nhốt ở đây, nếu ngươi làm ra động tĩnh quá lớn, một khi mà Ma tộc biết chuyện, cả hai người chúng ta coi như là xong đời rồi!”
Tần Ninh nhìn về phía Ôn Hiến Chi, hắn nói: “Đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà ngươi còn chưa đạt tới cảnh giới Thánh Đế sao?”
Hắn vừa nói xong, Ôn Hiến Chi liền đáp ngay: “Ngươi cho rằng Thánh Đế là rau cải trắng sao, nói tiến vào thì tiến vào ngay được à!”