Bốn vị Thánh Đế Viêm Như Ngọc, Dạ Túy Mộng, Huyết Âm Phục, Xảo Vân Đóa vô cùng căng thẳng.
“Ngươi còn ở đó để xem tiếp trò hề này sao?”
Viêm Như Ngọc nhìn về phía người đàn ông mặc áo xanh đang đứng ở sau lưng kia, mở miệng nói: “Năm xưa, lúc chúng ta vẫn chưa thành Thánh Đế thì năm người bọn họ cũng đã là Thánh Đế rồi”.
Người đàn ông mặc áo xanh nghe vậy chỉ còn biết thở dài.
“Tần Ninh, bọn ta đúng là đã quá khinh thường ngươi rồi, chuyện của tám vạn năm sau, ngươi đều đã sớm mưu tính kĩ hết rồi, có phải không?”
“Mưu tính? Cũng không đến mức đó!”
Tần Ninh cười nói: “Chỉ có điều là nếu như có thể giữ lại được lực lượng, vậy thì tại sao ta lại không làm chứ?”
Thân hình của năm người Linh Vũ Vân Tiêu đều đã liều mạng xông ra ngoài.
Bốn vị Thánh Đế Ma tộc ngay lập tức ứng chiến.
Người đàn ông mặc áo xanh lại thở dài, bàn tay hắn ta vung lên, một cái lò luyện khổng lồ ngay lập tức xuất hiện, trực tiếp bay về phía bọn họ.
Tần Ninh nhìn về phía người đàn ông mặc áo xanh kia.