Đôi lúc ký ức vẫn còn tồn tại trong đầu, nhưng những lĩnh ngộ có được trong lúc tu hành võ đạo thì không thể mang theo.
Nếu lĩnh ngộ về võ đạo mang theo được thì Tần Ninh cần gì tu hành nữa, suy nghĩ một cái thôi là thành Tiên Nhân được rồi.
Cũng giống như việc Tần Ninh trùng sinh tuy vẫn còn ký ức nhưng trong tu luyện vẫn phải tiến lên từng bước một.
Giờ phút này, hắn nhìn về phía thân xác ấy.
Mỗi một đời thân xác đều cất chứa tinh túy của đời trước, tinh túy về thể chất, tinh túy về đạo nghĩa, ngoài ra còn... ẩn chứa số mệnh của một cửu mệnh thiên tử như hắn.
Số mệnh là một thứ gì đó rất mông lung, không cách nào miêu tả với người ngoài.
"Hộ pháp cho ta!"
Tần Ninh lên tiếng: "Ta sẽ dung hợp với thân xác luôn để đề phòng bất trắc!"
"Bất trắc gì ạ?"
Ôn Hiến Chi ngẩn người, hỏi: "Sư phụ ơi, chắc chắn mấy tay Thánh Đế này không qua mặt nổi mấy lão già kia đâu, sao có bất trắc được?"
Phệ Thiên Giảo đáp lời: "Nhị Lăng Tử đúng là Nhị Lăng Tử mà. Ngươi nhìn nam nhân mặc áo xanh kia đi, đến bây giờ vẫn còn giữ được bình tĩnh, không hoảng không loạn, không phải mình ngươi còn thủ đoạn khác đâu".