Mà cùng lúc đó, bốn phía có bốn bóng người phá không mà ra.
“Tứ Đế Phong Cấm cùng bốn món cổ vật mà cũng không giết được hắn sao?”, giọng nói lạnh lùng vang lên, bóng dáng hư ảo của Viêm Đế lên tiếng.
“Kẻ này để lại rất nhiều thủ đoạn ở thánh cảnh Vị Ương, nhờ vào đó mà giữ lại được một mạng, chỉ vậy thôi”.
Diệp Chi Vấn lẩm bẩm: “Lột xác, thất bại...”
“Diệp Chi Vấn, phía trên lệnh cho chúng ta nghe lệnh của ngươi, nhưng ngươi lúc nào cũng thất bại...”, khí tức Huyết Ma bộc phát, nói khẽ: “Chẳng lẽ, đợi đến khi kẻ này hoàn thành đại kế, chúng ta bị hắn giết sạch thì ngươi mới thành công được à?”
Diệp Chi Vấn nhíu mày.
“Giờ ngươi còn trách ngược ta?”
Diệp Chi Vấn lạnh lùng nói: “Ta bảo các ngươi điều tra Diệp Nam Hiên của thánh vực Đại Võ và Lý Huyền Đạo của thánh vực Thiên Kiếm, các ngươi điều tra thế nào rồi?”
“Chỉ cần đạt được lột xác của Cuồng Võ Thiên Đế và Thanh Vân Kiếm Đế, thì dù hắn có dung hợp được lột xác của Ngự Thiên Thánh Tôn thì cũng chẳng sao”.
“Nhưng chuyện cho đến lúc này, các ngươi đã làm được gì chưa?”
Nghe vậy, bốn vị Ma Đế đều yên lặng.
“Tần Ninh cùng Ôn Hiến Chi đã không còn ở thánh vực Thiên Hồng nữa, kế hoạch ở thánh vực Thiên Hồng coi như thất bại, chuyển trọng tâm đến thánh vực Đại Võ và thánh vực Thiên Kiếm”.
Diệp Chi Vấn nói xong, khẽ phất tay, bốn bóng dáng dần dần tiêu tan.