*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chúng ta?
Chẳng lẽ...
Sắc mặt Giang Du Văn khẽ biến đổi.
Chỉ là nhớ lại năm đó, Cuồng Võ Thiên Đế đột nhiên xuất hiện áp chế sáu gia tộc lớn, thành lập Võ Môn, sáu gia tộc lớn đều bị ép quy hàng.
Thời gian đã qua bảy vạn năm!
Bảy vạn năm qua, sáu gia tộc lớn đều nằm phía dưới Võ Môn.
Đúng thế!
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì mà Võ Môn lại được thống soái sáu gia tộc lớn?
Năm đó không ai có thể địch lại Cuồng Võ Thiên Đế, bọn họ không thể không khuất phục.
Tuy bây giờ thực lực của Diệp Nam Hiên vô cùng mạnh mẽ, có thể áp chế bọn họ.
Nhưng lần này, Diệp Nam Hiên đã biến mất tám trăm năm.
Chưa chắc không phải cơ hội của bọn họ!
Giang Du Văn siết tay lại, đôi vợ chồng trong quán nhỏ đều không thể thở nổi, cơ thể dần dần hóa thành mưa máu, tan biến mất tăm.
...
Mấy ngày liên tiếp, ba người Tần Ninh đều ở trong quán rượu, đồ ăn cũng sẽ có người trực tiếp đưa tới.
Mà sau khi Ôn Hiến Chi đưa danh sách dược liệu đi, ngày hôm sau Giang Y Y đã đến nói cô ấy không thể tìm được những dược liệu kia.
Cách hai ngày Tần Ninh lại đưa ra danh sách dược liệu thứ hai, mà lần này Giang Y Y đã phái người bắt đầu đi tìm kiếm không ít dược liệu.
Hôm đó đám người Giang Y Y chuẩn bị trở về Giang Thành, ba người Tần Ninh cũng đi theo.
Trên đường đi, xuyên qua từng tòa thành trì trong Giang Châu cũng coi như thấy được phong tục con người bên trong thánh vực Đại Võ.
Ôn Hiến Chi vẫn luôn sống trong thánh vực Thiên Hồng.
Phong Vô Tình cũng luôn sống trong thánh vực Thiên Kiếm.
Hai người mới chỉ nghe nói qua về thánh vực Đại Võ chứ chưa từng đến bao giờ.