*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Không có vấn đề gì, không có vấn đề gì", Phệ Thiên Giảo cười ha hả: "Chỉ là con gái người ta thích được gọi là tỷ tỷ, mỹ nữ gì đó, một tên già khú như ngươi, sống còn lâu hơn người ta mà lại gọi thẩm thẩm, ngươi cũng dám mở miệng sao?"
Ôn Hiến Chi không thèm để ý nói: "Thế thì sao chứ? Cho dù là cha của sư tôn, bảo ta gọi ông nội ta cũng gọi được!"
"..."
"Hai người các ngươi!"
Tần Ninh quay lại nhìn về phía một người một chó, chậm rãi nói: "Cùng nhau dọn dẹp, không để lại một dấu vết nào".
Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo đều sững sờ.
...
Thánh vực Đại Võ, diện tích của nó tương đương với một phần mười Hạ Tam Thiên.
Mà toàn bộ Hạ Tam Thiên có hàng vạn sinh linh, khu vực trải rộng mênh mông, có thể nói là vô biên vô hạn.
Nếu không đến Thánh Vương, cả đời muốn đi qua toàn bộ Hạ Tam Thiên gần như là chuyện không thể.
Giờ phút này, trong một thành trì ở thánh vực Đại Võ, một phủ đệ có diện tích khá lớn.
Trong sân, dưới đình nghỉ mát có một thanh niên đột nhiên mở hai mắt, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
"Đáng chết!"
Giờ phút này thanh niên lau máu tươi ở khóe miệng đi, chửi nhỏ một tiếng.
"Lý Đạo Vân, ngươi làm sao thế?"
Bên ngoài đình nghỉ mát có hai bóng người dẫn theo mấy người đi tới.
Nhìn kỹ lại, hai người kia đều là phụ nữ, hơn nữa lại đẹp đến mức khiến người ta nín thở.
Một người trong đó có dáng người cao gầy, mặc váy sa mỏng, da thịt như tuyết, nhìn một cái sẽ khiến người ta chảy nước bọt ròng ròng.
Mà phong thái của cô ta có thể gọi là giống như ma quỷ, khiến người ta chỉ nhìn một cái sẽ bị đắm chìm trong đó, không có cách nào tự kềm chế được.
Một người phụ nữ khác lại như một bông sen sạch sẽ trong trắng, mặc dù không quyến rũ nhưng loại khí chất sạch sẽ kia lại khiến người ta nếu sinh ra ý nghĩ tà ác sẽ không nhịn được mà tự ti mặc cảm.
Sau lưng hai người phụ nữ này có mấy thanh niên trai tráng đi theo, đều ăn mặc lộng lẫy, khí chất cũng không tầm thường.
Hai cô gái đi vào trong lương đình, thản nhiên ngồi xuống, nhìn về phía Lý Đạo Vân.
"Làm sao? Khôi thân bị giết?"
Cô gái quyến rũ cười tủm tỉm nói.
"Ừm!"
Lý Đạo Vân lạnh lùng nói: "Đáng chết, lại là Tần Ninh kia".
"Tần Ninh?"
Nghe thấy lời này, cô gái trong trẻo kia cau mày: "Tại sao lại là hắn? Thế mà tên này lại không chết ở trong gió lốc không gian, mà đi vào thánh vực Đại Võ rồi ư?"
"Phải!"
Lý Đạo Vân tiếp tục nói: "Tên khốn kiếp này!"
"Mị Yên Nhi, Xảo Vân Vân, xem ra lần này chúng ta cần sửa lại kế hoạch rồi!"
"Hiển nhiên kẻ này đã đoán được ra chúng ta".
Mị Yên Nhi nghe vậy, đôi mày thanh tú nhướng lên, cười tủm tỉm: "Sửa lại như thế nào? Bốn tộc ra tay, điều động không ít Thánh Hoàng và Thánh Tôn, thừa dịp Diệp Nam Hiên bị nhốt, chúng ta vừa vặn có thể lấy được thánh vực Đại Võ!"
"Ta nghe mẫu thân nói, áp lực phía trên rất lớn, hiện nay đám quản lý của chúng ta ở trong Trung Tam Thiên và Thượng Tam Thiên đều đã bắt đầu phản công, nghe nói thậm chí còn chiếm ưu thế ở Thượng Tam Thiên!"
"Chúng ta ở Hạ Tam Thiên, không thể tụt lùi lại đâu".
Lý Đạo Vân nghe thấy lời này thì cười nói: "Ý của ta không phải trì hoãn kế hoạch, mà là... tăng cường việc áp dụng kế hoạch lần này!"
"Tên Tần Ninh kia, lần trước bốn vị Thánh Đế ra tay vẫn để hắn chạy mất, lần này tuyệt đối không được!"
Mị Yên Nhi nghe thấy vậy thì che miệng cười cười, lập tức vẫy tay.