*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tần Ninh nhìn Tuyết Phi Yến, lẩm bẩm: “Yến Phi Tuyết à, nếu là Diệp Bắc Phong gặp ta thì cho đến giờ chắc chắn đã biết ta là ai rồi. Tư duy của ngươi vẫn chậm như bảy vạn năm trước nhỉ”.
Nghe xong, sắc mặt Tuyết Phi Yến run rẩy.
Yến Phi Tuyết.
Ban nãy Tần Ninh đã gọi cái tên này.
Cô ấy lúc đó không bình tĩnh, nên chưa để ý, nhưng bây giờ...
Cái tên Yến Phi Tuyết này chỉ có người đó biết.
Tuyết Phi Yến nhìn Tần Ninh, kinh hãi nói: “Cuồng Võ Thiên Đế!”
Tần Ninh cười nói: “May là vẫn chưa ngốc hẳn”.
“Yến Phi Tuyết mới là tên thật của ngươi, ta cứ nghĩ rằng ngươi sẽ nhớ mãi, không ngờ chính ngươi đã quên mà ta vẫn còn nhớ như in”.
Lúc này, cả người Tuyết Phi Yến cứng đờ.
Một cảnh tượng xuất hiện trong đầu Tuyết Phi Yến.
Đó là chuyện của bảy vạn năm về trước.
Cô ấy lúc đó vẫn là tiểu thư của Yến gia.
Yến gia tuy không bằng lục đại gia tộc trong thánh vực Đại Võ nhưng cũng là gia tộc thành chủ của một thành trì có ngàn vạn người.
Yến Phi Tuyết vốn là tiểu thư Yến gia, địa vị tôn quý.
Nhưng chỉ sau một lần tranh đấu, Yến gia bị hủy diệt, cô ấy biến thành nghệ nữ lầu xanh.
Trong một buổi biểu diễn, cô ấy bị một công tử coi trọng, định cưỡng bức cô ấy, nhưng may mắn gặp được Tần Ninh khi chưa trở thành Cuồng Võ Thiên Đế.
Hai người vì vậy mà quen nhau.
Cô ấy đi theo bên cạnh Tần Ninh, được Tần Ninh dạy dỗ, tu vi một đường nâng cao.
Cô ấy muốn bái Cuồng Võ Thiên Đế làm thầy, nhưng Cuồng Võ Thiên Đế nói cô ấy không xứng, chỉ cho thân phận đệ tử ký danh.
Mà thời gian qua đi, thiếu nữ ngây ngô ngày nào đã trở thành cường giả đảm đương một phương. Võ Môn thành lập, cô ấy đi theo Đại Đế, từng bước nhìn Võ Môn trở nên mạnh mẽ.
Trong lúc ấy, cô ấy quen biết với Diệp Nam Hiên, Diệp Bắc Phong, Liễu Vạn Quân...
Tất cả đều trở nên khác biệt.
Bởi vì Tần Ninh mà cuộc đời cô ấy đã thay đổi hoàn toàn.