*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Đã đến một bước này rồi mà bốn vị vẫn sợ ném chuột vỡ bình, không khỏi làm cho chúng ta coi thường nhỉ?"
Mà ngay vào giờ phút này, một giọng nói quanh quẩn giữa khe núi.
Chỉ thấy có ba người lần lượt đi ra từ chỗ lối vào.
Khi ba người chậm rãi đi ra, dường như ánh sáng bốn phía cũng u ám hơn mấy phần.
Bốn người Võ Hi, Thần Hi, Phụng Thiên Tồn, Đường Trung Hoài lại nhìn về phía ba người kia, nhíu mày lại.
"Dạ Dục, ở nơi này không có liên quan gì đến ngươi cả, nhiệm vụ của ngươi là ba người bên ngoài kia".
Võ Hi trầm giọng nói.
"Đương nhiên chúng ta sẽ đối phó với ba người bên ngoài, thế nhưng bây giờ chúng ta cũng không muốn buông tha cho người này".
Ba người kia tới gần, nhìn kỹ lại sẽ thấy bọn họ đều mặc đồ đen, làn da tái nhợt giống như sáp ong, không có chút máu nào.
Tần Ninh híp mắt, chậm rãi nói: "Dạ Ma sao?"
Dạ Dục khẽ mỉm cười: "Không sai".
Võ Hi lạnh lùng nói: "Chuyện ở đây, bốn người chúng ta có thể tự ứng phó".
"Thật sao?"
Dạ Dục lại cười: "Ta thấy bốn người các ngươi rất e ngại hắn".
"Nực cười!"
Thần Hi lão tổ khẽ nói: "Vì sao bốn người chúng ta lại phải e ngại một Thánh Hoàng nho nhỏ?"
Thần Hi vừa nói xong liền nắm bàn tay lại, đạp chân lên cột đá dưới người.
Chỉ trong khoảnh khắc, một luồng ánh sáng lấp lóe bắn thẳng đến vị trí của Tần Ninh.
Mà cột đá dưới chân ba người Võ Hi, Phụng Thiên Tồn, Đường Trung Hoài cũng lấp lóe ánh sáng, tỏa ra từng tia sáng tụ tập đến chỗ Tần Ninh trong nháy mắt.
Ngay lập tức xung quanh cơ thể Tần Ninh xuất hiện một lồng giam vuông vức bao trọn hắn ở trong đó.
Đường Trung Hoài cười ha hả: "Ba vị quá lo lắng rồi, bây giờ vẫn nên tập trung đi làm chuyện của các ngươi đi".
Nhưng sắc mặt của ba người Dạ Dục lại rất lạnh lùng.
"Các ngươi muốn giết thân xác chuyển thế của Cuồng Võ Thiên Đế, chúng ta lại muốn lấy được thân xác ở kiếp trước của hắn".