*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lúc này quan tài lơ lửng ở giữa không trung.
Tần Ninh không nói hai lời, nhẹ nhàng lướt bàn tay qua quan tài.
Mà một giây sau, một thi thể xuất hiện trong quan tài gỗ.
Nhìn kỹ lại sẽ thấy thi thể kia mặc áo bào màu vàng, sắc mặt như ngọc, dáng vẻ trên dưới hai mươi tuổi, khuôn mặt tuấn tú mang theo một vẻ tà mị, nhưng lại có vẻ ngông cuồng nhiều hơn.
Cái xác kia nhắm hai mắt lại giống như đang ngủ say.
Thân xác của Cuồng Võ Thiên Đế.
Sắc mặt của Dạ Địch đại tôn và Ngu Cơ đại tôn đều vô cùng nôn nóng.
"Giết!"
Dạ Địch đại tôn nắm bàn tay lại, khí đen lan ra đầy trời.
Thế nhưng Phệ Thiên Giảo lại không nhường một chút nào.
Bây giờ mà còn không thể hiện bản thân nữa thì đúng là hổ thẹn với tên tuổi thú cưỡi của Ngự Thiên Thánh Tôn.
Tần Ninh há miệng ra, thân xác kia liền biến mất không thấy gì nữa.
Sau đó hắn đưa cơ thể của Diệp Bắc Phong vào.
Những ngọn lửa cực nóng thiêu đốt bên ngoài quan tài.
"Tiên sinh..."
Sắc mặt Tuyết Phi Yến biến đổi.
"Yên tâm, không có việc gì đâu".
Tần Ninh nói: "Quan tài Viêm Long này chính là thánh khí cửu phẩm, năm đó ta chuyên môn dùng để đặt thân xác, kinh mạch hồn phách của Bắc Phong bị hao tổn, phá rồi xây lại là lựa chọn tốt nhất, nằm vào đó tu luyện cho tốt, nói không chừng có thể hóa kén thành bướm".
"Đương nhiên, có tám phần xác suất là chết, hai phần xác suất là hóa kén thành bướm, nhưng ta tin tên nhóc này có thể".
Nhìn dáng vẻ hời hợt của Tần Ninh, giờ phút này trong lòng Tuyết Phi Yến run lên.
Cũng may, vừa rồi người Liễu Vạn Quân ra tay đối phó không phải là cô ấy.
Nếu không bây giờ người phải đánh cược may mắn sẽ là cô ấy.
Tần Ninh nhìn về phía trước.
"Yến Nhi!"
"Có!"
"Đám Ma tộc phía dưới kia đều là tai họa ngầm, để ta giải quyết, ngươi tạm thời trợ giúp Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo, ngăn cản những người này".
"Rõ!"
Tuyết Phi Yến sải bước ra, đằng đằng sát khí.
Tần Ninh đứng ở giữa không trung, nhìn về phía toàn bộ Võ Môn.