*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Mười hai vị Thánh Đế! Mỗi một người đều mang đến cho hắn ta một cảm giác mạnh hơn sáu người Dạ Lãng.
Bốn vị Thánh Đế cầm đầu còn mang đến cho hắn ta một cảm giác không hề thua kém đại nhân nhà mình.
Chuyện hôm nay, hắn ta đã quyết định sẽ không nhúng tay vào.
Nhưng bây giờ lại không tự chủ được đi tới.
Chỉ là khi đối mặt với mười hai vị Thánh Đế này, hắn ta có thể làm gì được chứ?
Giữa Thánh Tôn đỉnh cao và Thánh Đế vốn có sự chênh lệch cực lớn.
Huống hồ trong mười hai người này, mỗi một người đều không phải là Thánh Đế bình thường.
Lần này Dạ Ma và Mị Ma điên rồi sao?
Thật sự không màng bất cứ giá nào để tiêu diệt Võ Môn?
Cho dù chiếm được thánh vực Đại Võ, mấy Thánh Vực lớn khác cũng không có khả năng trơ mắt nhìn thánh vực Đại Võ bị Ma tộc chiếm cứ, bị Ma tộc phát triển thành căn cứ của mình , mặc cho Ma tộc làm lớn.
Bây giờ Ma tộc vẫn chưa có thực lực để nuốt hết toàn bộ mười Thánh Vực lớn của Hạ Tam Thiên.
Nếu không mấy năm gần đây các Thánh Vực lớn đã sớm bị Ma tộc công chiếm rồi.
"Tiên sinh!"
Tuyết Phi Yến kêu lên một tiếng, đào ra một cái tay từ trong đống đất đá.
Ôn Hiến Chi nghe được tiếng của cô ấy liền loạng choạng bò đến bên cạnh Tuyết Phi Yến.
Hắn ta dùng hai tay cẩn thận từng li từng tí chuyển đất đá đi, chỉ thấy dưới đống đá dần dần hiện ra một cơ thể.
"Sư phụ...", Ôn Hiến Chi cẩn thận kéo cánh tay kia ra, ngay sau đó là đầu, thân thể... Giờ phút này Tần Ninh ngồi trong đống đất đá, phần lưng bị một thương ảnh và một kiếm ảnh giao nhau xuyên qua, máu tươi chảy ra ròng ròng.
"Sư phụ...", những giọt nước mắt to như hạt đậu thi nhau chảy ra trên mặt Ôn Hiến Chi, một người đàn ông cao lớn lại khóc nức nở, giữ chặt hai tay Tần Ninh.
"Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết...", Ôn Hiến Chi kêu lên.
"Mau đỡ sư phụ lên".